Võ Đạo Đan Tôn
Chương 353 : Đổ đấu chênh lệch (2)
Ngày đăng: 00:46 19/04/20
Đối mặt với sự hung hăng
càn quấy của Hạ Nhất Minh, Lâm Tiêu dưới ánh mắt của mọi người lại
không có chút sợ hãi, ngược lại nhếch miệng cười cười.
- Chơi với ngươi đủ rồi, đã đến lúc chấm dứt chiến đấu.
Vèo.
Lâm Tiêu bỗng nhiên hóa thành một đạo lưu quang, ánh mắt lạnh như băng
nhìn qua Hạ Nhất Minh, đồng thời chiến đao trong tay mạnh mẽ đánh tới.
Xoẹt
Không khí lập tức bị trảm ra một đạo khí lãng màu trắng mờ, trong khí lãng một đạo đao mang như thiểm điện cuốn tới.
- Cái gì?
Hạ Nhất Minh khẽ giật mình, chợt ánh mắt trở nên lạnh lẽo:
- Buồn cười.
Trên bảo kiếm màu xanh truyền đến một đạo nguyên lực chấn động kịch
liệt, Hạ Nhất Minh một kiếm chém lên đao khí do Lâm Tiêu bổ ra.
Tiếng nổ mạnh vang lên, dưới khí lãng kịch liệt quay cuồng thân hình Hạ Nhất Minh lui về sau hai bước.
- Cái gì?
Hạ Nhất Minh lắp bắp kinh hãi, một đao trước kia, hắn rõ ràng cảm giác
được uy lực ẩn chưa trên đó tựa hồ còn mạnh hơn trước vài phần
Không có cho hắn thời gian giật mình, Lâm Tiêu một đao bổ ra, thân hình nhoáng lên, không ngờ lại bổ ra đao thứ hai.
Một đao kia bổ ra, ánh đao sáng chói, ý cảnh Xuân Hạ Thu Đông lưu chuyển trên đó, ẩn chứa nguyên lực cực hạn đáng sợ, đao khí lâm thể, trong nội tâm Hạ Nhất Minh vậy mà dâng lên một cổ cảm giác vô cùng nguy hiểm.
- Tứ Quý Luân Hồi Đao.
Lâm Tiêu ánh mắt như điện, chiến đao không chút do dự chém xuống.
- Xú tiểu tử, thì ra ngươi một mực vẫn ẩn dấu thực lực, bất quá ngươi
cho rằng như vậy là có thể đánh bại ta sao? Nói đùa, ta cũng chưa dùng
toàn lực đâu.
Nếu như Hạ Nhất Minh biết rõ Lâm Tiêu còn chưa hoàn toàn thi triển ra
lực lượng chân chính của bản thân thì chỉ sợ trong lòng hắn càng thêm
khó có thể tiếp nhận.
Bên ngoài khiêu chiến thất.
Rất nhiều đệ tử một mực vây xem cũng ngây dại, bọn hắn như thế nào cũng không ngờ rằng chuyện vậy mà lại có kết cục như vậy.
- Lâm Tiêu này che dấu thực sâu, ngay từ đầu rõ ràng còn ở vào hạ phong, nháy mắt rõ ràng đã xoay người chiến thắng rồi, tốc độ này cũng quá
nhanh đi.
- Ba triệu lượng bạch ngân ah, bị Lâm Tiêu kia thoáng cái thắng đi ba
triệu lượng bạch ngân, chỉ sợ Hạ Nhất Minh của Nguyên Võ Thánh Địa giận
điên lên rồi.
- Đường đường thiên tài phân bộ Nguyên Võ Thánh Địa tại quận thành, thậm chí ngay cả đệ tử đến từ Tân Vệ Thành, loại yếu nhất trong các vệ thành cũng không thể đánh bại, Hạ Nhất Minh kia thật khiến Nguyên Võ Thánh
Địa mất mặt ah.
- Ha ha, nếu như bị đám thiên tài Nguyên Võ Thánh Địa khác biết rõ, chỉ sợ bọn họ hận không thể bổ Hạ Nhất Minh ra a.
Chung quanh vô số đệ tử nghị luận nhao nhao, trong đôi mắt đều tỏ vẻ
khiếp sợ, mà mấy thiên tài đệ tử Nguyên Võ Thánh Địa thì sắc mặt lại
càng thêm âm trầm.
- Thực lực Lâm Tiêu kia kỳ thật không khác Hạ Nhất Minh lắm, nhưng kinh nghiệm chiến đấu lại phong phú hơn Hạ Nhất Minh nhiều.
Cũng có một ít đệ tử cường đại vây xem, nhạy cảm nhìn ra chênh lệch giữa song phương.
- Lần này Lâm Tiêu và Hạ Nhất Minh đổ đấu, Tân Vệ Thành Lâm Tiêu thắng.
Nhân viên công tác ở bên tuyên bố kết quả, mà trong tiếng nghị luận của
mọi người, hai người Lâm Tiêu và Hạ Nhất Minh cũng cùng nhau đi ra.
Lâm Tiêu thần sắc nhẹ nhõm, mà Hạ Nhất Minh kia thì sắc mặt tái nhợt.
- Đáng chết, đáng chết.
Hạ Nhất Minh cắn răng, hai đấm nắm chặt, sắc mặt lộ ra vô cùng khó coi,
trận chiến này qua đi hắn biết rõ mặt mũi của mình trong Thiên Tài Huấn
Luyện Doanh đều đã mất hết rồi, trở thành trò cười bị mọi người đàm
tiếu.