Võ Đạo Đan Tôn
Chương 418 : Lâm Tiêu ra tay
Ngày đăng: 00:47 19/04/20
- Chết cho ta!
La Tiêm quát chói tai, chiến đao tuôn ra một cỗ lực lượng đáng sợ, hóa thành đao ảnh trùng điệp oanh tới.
Trần Tư Tư cắn răng, trường kiếm run lên, hình thành một kiếm mạc bao phủ trước người, đồng thời công hướng đối phương.
Đinh đinh đinh…
Trong hư không truyền đến tiếng va chạm, kiếm mạc ầm ầm nổ tung, thân
hình Trần Tư Tư không ngừng rút lui, tầng tầng khí kình cuốn tới khiến
khí huyết của nàng sôi trào cuồn cuộn, có cảm giác như muốn hộc máu.
Phốc xuy…
Đao khí thổi quét, khóe môi Trần Tư Tư rỉ máu tươi, đã bị thương.
- Trần Tư Tư, các ngươi mau lui lại.
Hùng Vĩ rống to, điên cuồng đánh trả.
Bởi vì áp lực nhất thời giảm đi, vì thế Hùng Vĩ có thể đánh trả nhưng vì trọng thương nên không cách nào lao ra khỏi trùng vây.
- Ha ha ha, chỉ chút thực lực ấy cũng dám lao ra cứu viện.
Một đao đánh Trần Tư Tư bị thương, La Tiêm càn rỡ cười to, tấn công càng thêm mãnh liệt.
- Trần Tư Tư, ngươi lui ra!
Lâm Tiêu tiến lên, ánh mắt băng sương, ngữ khí lạnh lùng.
- Dạ, Lâm Tiêu sư huynh.
Trần Tư Tư thở ra một hơi, thân hình nhảy mạnh về phía sau.
Luận tuổi tác cùng thời gian gia nhập huấn luyện doanh thiên tài, Trần
Tư Tư xem như là sư tỷ của Lâm Tiêu, nhưng giữa võ giả người tu vi cao
hơn đi trước, với thực lực của Lâm Tiêu, Trần Tư Tư xưng hô sư huynh
cũng đúng.
- Còn muốn chạy!
Nhìn thấy Trần Tư Tư lui về phía sau, La Tiêm cười lạnh bổ ra một đao:
- Chạy đi đâu!
Đinh!
Nghênh đón hắn là một đao cực nhanh của Lâm Tiêu.
Lực trùng kích cực đại làm La Tiêu bật lui ra sau.
- La Tiêm, lúc này còn đùa giỡn? Còn không nhanh tốc chiến tốc thắng cho ta!
- Buồn cười!
Lâm Tiêu căn bản không cho hắn chút cơ hội, lập tức thi triển thức thứ nhất Tứ Quý Luân Hồi đao.
Đao mang mang theo ý cảnh ẩn chứa tứ quý luân hồi phá tan hư không, đánh nát quyền ảnh, đao mang không chút ngừng lại xẹt qua thân hình Lý Uy,
đem thân thể hắn chém thành hai nửa.
Mà thân hình Lâm Tiêu đã sớm xông qua bên người Lý Uy, ngay lúc xuất thủ hắn đã dự liệu được kết cục, căn bản không cần nhìn qua.
Trong chiến đoàn, Hùng Vĩ liên tục lui về phía sau, chỉ còn kém một kích cuối cùng sẽ bị đánh chết.
Nhưng đúng lúc này Lâm Tiêu đã lao tới nhanh như chớp.
- Sao có thể?
Hai võ giả hóa phàm cảnh chấn động, không ngờ Lý Uy thậm chí còn chưa chịu được vài lần hô hấp đã xong đời!
- Đáng giận!
Trong lòng hai người phẫn nộ, chỉ cần thêm một lát hai người có thể đánh chết Hùng Vĩ cùng Lý Thư Tư, chỉ còn thiếu thêm hai lần hô hấp nữa mà
thôi.
Không còn do dự, hai người hoàn toàn bị Lâm Tiêu làm kinh sợ, lập tức
thay đổi mục tiêu, buông tha Lý Thư Tư cùng Hùng Vĩ đã bị trọng thương,
liên thủ đối phó Lâm Tiêu.
Tuy thực lực hai người cao hơn La Tiêm, nhưng bọn hắn cũng biết nếu không liên thủ căn bản không khả năng đánh bại Lâm Tiêu.
Hô hô…
Hai người theo hai góc độ lao tới, khí tức không hề che giấu, cắn răng toàn lực ra tay.
- Cẩn thận!
Hùng Vĩ cùng Lý Thư Tư kinh sợ nhắc nhở.
- Hừ!
Ánh mắt Lâm Tiêu co rụt lại, không hề tránh né trực tiếp công kích thẳng hai người.
- Cuồng vọng!
- Muốn chết!
Trong lòng hai gã đệ tử mừng rỡ, nguyên lực tràn ra, cố gắng dùng một chiêu đánh trọng thương hoặc giết chết Lâm Tiêu.
- Xuy…
Nguyên lực cuồn cuộn như sóng thần ập xuống, trong nháy mắt thân ảnh Lâm Tiêu đột nhiên mơ hồ.