Võ Đạo Đan Tôn
Chương 464 : Thành hắc vân (1)
Ngày đăng: 00:47 19/04/20
- Đại hiệp, ta mang ngươi tới đây, có thể cho ta đường sống không?
Tên đạo phỉ may mắn còn sống sót khóc nức nở nói:
- Tiểu nhân sau này sẽ thay đổi triệt để, sẽ trở thành người tốt.
Hắn là hoàn toàn bị Lâm Tiêu giết sợ.
- Thả ngươi một con đường sống?
Lâm Tiêu quay đầu lại, một đao điểm lên mi tâm của hắn, tên đạo phỉ ngã xuống.
- Đã làm đạo phủ, lúc trước vì tư lợi của mình mà chém giết không ít
người vô tội, có ai tha bọn họ đây? Xem mặt mũi ngươi dẫn ta tới đây,
lưu cho ngươi toàn thây.
Sau khi đánh chết đối phương, tinh thần lực Lâm Tiêu thả ra toàn bộ,
thẩm thấu vào các nơi hẻo lánh chung quanh, kể cả lòng đất, bắt đầu tìm
tòi hang ổ Huyết Phong Đạo.
Một phút đồng hồ sau.
Lâm Tiêu tìm được một hang động bí ẩn.
- Nhiều nguyên thạch như thế sao?
Nhìn thấy cảnh trước mặt, Lâm Tiêu thiếu chút nữa kinh ngạc đến ngây người.
Ở trước mặt của hắn bày ra từng chồng nguyên thạch, những nguyên thạch
này có khí tức kinh người, hiển nhiên đều là trung phẩm nguyên thạch,
tinh thần lực tinh tế đảo qua, lập tức phát hiện hơn vạn viên.
- Hơn vạn viên trung phẩm nguyên thạch, chẳng phải là giá trị một trăm triệu?
Dù Lâm Tiêu từ thiên mộng bí cảnh có được rất nhiều bảo vật, ở trong
trại huấn luyện hắn cũng đạt được ban thưởng kinh người, nhưng mà hắn
cũng bị từng đống trung phẩm nguyên thạch làm choáng váng.
- Tất cả đều mang đi.
Trải qua nửa tháng đi đường, rốt cuộc đoàn xe Diệp gia đã đi vào thành Hắc Vân.
Đây là tòa thành trì vô cùng khổng lồ, tường thành cao lớn hơn trăm
trượng, rộng rãi đại khí, nguy nga sừng sững, tuy không cách nào so sánh với thành trì quận Hiên Dật, nhưng mà mà so với thành Tân Vệ thì lớn
hơn rất nhiều.
Mỗi người giao nạp một trăm lượng phí vào thành, đoàn xe Diệp gia rốt cuộc cũng tiến vào bên trong.
Sau đó tìm kiếm một gian khách sạn, Diệp Hác đi vào phòng của Lâm Tiêu.
- Lâm thiếu hiệp, chúng ta tạm thời ở lại nơi này, dọc theo con đường
này thật sự rất cảm tạ ngươi, bởi vì thế mới tới được thành Hắc Vân,
chuyện cần dàn xếp rất nhiều, những ngày này ta khả năng sẽ không có
trong khách sạn, nếu có cái gì cần thì Lâm thiếu hiệp có thể nói với
tiểu nữ, nàng có thể làm chủ.
Diệp Hác cung kính nói.
- Diệp gia chủ cứ tùy tiện, chuyện ta thì ta sẽ xử lý.
Lâm Tiêu gật gật đầu, nếu như đã mang Diệp gia đến thành Hắc Vân, nhiệm
vụ của Lâm Tiêu cũng đã hoàn thành, mới tới thành Hắc Vân, hắn cũng
chuẩn bị đi quan sát một phen.
Nhìn bóng lưng Diệp Hác cung kính rời đi, trong nội tâm Lâm Tiêu nhịn
không được cảm khái, khó trách Diệp gia lại di chuyển tới thành Hắc Vân, vứt bỏ căn cơ mang nhiều người đi tới nơi này.
Diệp gia và gia đinh cộng lại chỉ có năm mươi người, chỉ phí vào thành
đã tốn năm ngàn lượng, hơn nữa ăn, mặc, ở và đi lại trong những ngày
này, mỗi ngày không ngừng đốt tiền, có thể nói là tiêu hao một số tài
phú kinh người, chỉ có chờ tìm được nơi định cư mới tính tiếp.
Nhưng mà thành Hắc Vân với tư cách là thế lực mạnh nhất trong phạm vi
vạn dặm quanh đây, cường giả như mây, bình thường căn bản không có khả
năng xảy ra yêu thú tập kích, so với trấn Thái Sơn còn an toàn hơn
nhiều, bởi vậy giá cả phủ đệ trong thành Hắc Vân cũng cao kinh người,
một tòa phủ đệ bình thường có thể an trí năm mươi người có giá mấy trăm, trên ngàn vạn lượng, đối với Diệp gia vứt bỏ rất nhiều sản nghiệp ở
trấn Thái Sơn mà nói, hoàn toàn chính là gánh nặng to lớn.