Võ Đạo Đan Tôn

Chương 555 : Thực lực thật sự (1)

Ngày đăng: 00:48 19/04/20


Lưu Vọng, Hà Sâm nhìn Lâm Tiêu đang chiến đấu bỗng dưng xoay người chém ra một đao. Đao quang rực rỡ bay ra, ý cảnh nhật nguyệt lưu chuyển, luân hồi dâng lên chém nát kiếm quang Hạ Luân thi triển ra.



Ngay khi đó Hà Sâm nắm bắt cơ hội:



- Đãng Khí Thương Quyết, Hóa Giao Thương!



Ầm!



Giữa hư không đột nhiên xuất hiện bóng thương rậm rạp, những thương ảnh nhanh chóng ngưng tụ lại cuối cùng hình thành giao long màu xanh gầm rống cắn tới Lâm Tiêu.



Luân Hồi Đao quyết, thiên địa Luân Hồi Đao.



Lâm Tiêu không nhanh không chậm chém ra nhát đao nhìn chậm nhưng nhanh. Đao quang trắng sáng ngời như xẻ đôi thiên địa ra. Nhát đao chém vào đầu giao long màu xanh. Giao long ảo gầm rống táp tới bỗng chốc gào rú đau đớn, bị chém vỡ thành vô số bóng thương tung tóe đâm thủng từng khối đá to.



Khi Lâm Tiêu chém vỡ giao long màu xanh thì Lưu Vọng súc thế chờ thời cơ bỗng nhiên rút đao.



Đoạn Thủy Đao quyết, Thiên Lưu Thập Tam Trảm.



Xẹt xẹt xẹt!



Nhanh, cực nhanh, nhanh đến mức khó tin.



Lưu Vọng luôn bám sát Lâm Tiêu, âm thầm đánh lén lúc này bùng nổ sức sát thương cực lớn. Trong phút chốc thiên địa tràn đầy đao quang, bao bọc Lâm Tiêu kín kẽ không có đường lui.



Ầm ầm ầm!



Đao quang sắc bén kết thành thiên la địa võng bao vây Lâm Tiêu, đao phong lạnh băng chém vào người hắn trước bao cặp mắt.



Tim mọi người đập nhanh:



- Đã giết được hắn rồi sao?



Nhưng ngay sau đó mọi người thộn mặt ra.



Cơ thể Lâm Tiêu bị muôn vàn đao phong cắt bỗng chốc nổ tung, nhưng không có máu phun ra. Thân thể Lâm Tiêu tan ra trong gió.



Là tàn ảnh phân thân.



Ầm!



Đao quang cắt mặt đất bằng đá, tước phẳng đỉnh núi dài mấy trước, bụi bay mù mịt.



Thanh âm sang sảng vang lên:



- Các vị, ta ở đây!
Lâm Tiêu một chiêu đánh bay Hạ Luân, hắn xoay người chém một nhát đao:



- Phá Sơn Băng Địa!



Giữa hư không đột nhiên xuất hiện vòi rồng đao khí to lớn ầm ầm lao tới Lưu Vọng, Hà Sâm.



Hà Sâm, Lưu Vọng cùng rống to:



- Cút đi!



Trường thương, chiến đao tung bay xé nát vòi rồng đao khí của Lâm Tiêu. Nhưng giây lát sau Lâm Tiêu đột nhiên xuất hiện trước mặt Lưu Vọng, Hà Sâm. Lâm Tiêu vận dụng lực phòng ngự đáng sợ và sức mạnh cơ bắp của Long Tượng luyện thể tấn công hai người dữ dội. Lại kết hợp Phân Thân Hóa Ảnh quyết, khiến Lưu Vọng, Hà Sâm không kịp chống đỡ.



Rầm rầm!



Lâm Tiêu nắm chặt cơ hội nhấc chân đá Lưu Vọng, Hà Sâm lún xuống đất.



Không gian yên lặng.



Thành viên ba đại gia tộc ngơ ngác nhìn cảnh tượng vừa xảy ra, đầu óc như chết nặng.



Gia chủ ba đại gia tộc của bọn họ như bao cát cho thiếu niên Lâm Tiêu luyện quyền, chỉ có thể chịu đựng tấn công mãnh liệt, không chống cự nổi.



- Khụ khụ!



Bụi bốc lên từ đống đá lởm chởm, Hạ Luân, Hà Sâm, Lưu Vọng lao ra, ai nấy vô cùng chật vật, người bẩn thỉu, ho ra máu. Bộ dạng ba người rất thê thảm.



Hạ Luân nghiến răng ken két:



- Khốn kiếp, tiểu tử thối! Ta muốn giết ngươi, giết ngươi!



Mắt Hạ Luân đỏ ngầu, mặt vặn vẹo hung tợn. Lưu Vọng, Hà Sâm lau máu dính trên khóe môi, sắc mặt âm trầm, mắt nhìn Lâm Tiêu chằm chằm.



Trước lúc chiến đấu Hạ Luân, Hà Sâm, Lưu Vọng không ngờ bọn họ sẽ chật vật thế này.



Lâm Tiêu cười tủm tỉm:



- Ngươi đã nói câu này rất nhiều lần, nhưng bằng vào ngươi cũng mơ giết ta? Thích thì về ngủ nằm mơ đi!



Lâm Tiêu không thèm nhớ lời Hạ Luân hăm dọa.



Hạ Luân liên tục lặp lại hai chữ:



- Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!