Võ Đạo Đan Tôn

Chương 556 : Thực lực thật sự (2)

Ngày đăng: 00:48 19/04/20


Tức giận làm Hạ Luân đánh mất lý trí, gã nghiến răng rít:



- Ngươi nghĩ mình sẽ thắng sao? Ha ha ha, vô tri, cuồng vọng! Lưu Vọng, Hà Sâm, cứ tiếp tục thế này thì ba chúng ta sẽ trở thành trò cười cho Thành Đại Viêm. Đã đến nước này, hãy cho hắn kiến thức tuyệt học thật sự của ba đại gia tộc chúng ta!



Lưu Vọng, Hà Sâm âm trầm đồng ý:



- Được!



Mắt hai người lóe tia dứt khoát.



Lâm Tiêu lạnh lùng cười:



- Tuyệt học thật sự?



Lâm Tiêu đứng yên không nhúc nhích, vẻ mặt không hề sợ hãi. Mới rồi Lâm Tiêu chỉ muốn kiểm nghiệm thực lực của mình sau khi đột phá, hắn chưa dốc hết sức nên không sợ Hạ Luân, Hà Sâm, Lưu Vọng.



- Tiểu tạp chủng, chờ chết đi!



- Tinh Nguyên Hóa Khí!



Trong đôi mắt nhìn chằm chằm của Lâm Tiêu, Hạ Luân gầm rống, trường bào không gió tự bay. Tinh thần lực cường đại lan tỏa, ngưng tụ lực lượng như thực chất. Tinh thần lực quấn quanh trường kiếm của Hạ Luân.



Lâm Tiêu kinh ngạc kêu lên:



- A? Đây là bí kỹ gì? Biến tinh thần lực thành thực chất?



Võ giả bình thường không rõ Hạ Luân biến đổi bản chất, nhưng Lâm Tiêu có tinh thần thể cũng đến tứ phẩm, hắn cảm nhận được bản chất Tinh Nguyên Hóa Khí, đó là chuyển hóa tinh thần lực thành lực lượng thực chất. Lâm Tiêu cùng là luyện dược sư không kiềm được lòng rung động.



Lưu Vọng, Hà Sâm rống to:



- Càn Nguyên Công, Càn Nguyên Hóa Thân!



- La Sát quyết, La Sát Phụ Thể!



Trong cơ thể hai người cũng có sự thay đổi. Râu bạc của Lưu Vọng bay theo gió, điên cuồng phát ra hơi thở đáng sợ. Hà Sâm thì từ trên cánh tay toát ra dòng khí lưu màu đen, các khí lưu chứa khí âm sát đậm đặc sắp đóng băng hư không.



Thoáng chốc khí thế từ người Hạ Luân, Hà Sâm, Lưu Vọng càng kinh khủng, thực lực tăng vọt trong thời gian ngắn, như biến thành một người khác.
Lâm Tiêu biến thành luồng sáng nhanh như chớp bay hướng Hạ Luân, Hà Sâm, Lưu Vọng.



Người ba đại gia tộc bên dưới kinh kêu:



- Nguy rồi, mau bảo vệ gia chủ!



Một đám cường giả Hóa Phàm cảnh chạy tới chỗ Hạ Luân, Hà Sâm, Lưu Vọng. Một số võ giả cầm vũ khí bao vây Lâm Tiêu.



Biểu tình bọn họ kiên quyết nhưng Lâm Tiêu thấy trong mắt họ tràn đầy sợ hãi, có người tay run run cầm vũ khí.



- Cút đi!



Lâm Tiêu không nói nhiều, Thái Huyền đao vạch vòng cung quanh thân hắn. Đao khí vô hình trùng kích bốn phía.



- A!



Rầm bịch!



Một chuỗi tiếng hét vang lên, mấy chục võ giả Hóa Phàm cảnh bao vây Lâm Tiêu như người nộm dễ dàng bị đánh bay. Bọn họ la hét trong không trung, chật vật không chịu nổi.



Lâm Tiêu như hổ vào bầy dê, tựa như thân vào chốn không người. Nơi Lâm Tiêu đi qua đám người ba đại gia tộc tan tác, chỉ mấy giây hắn đã đến trước mặt ba gia chủ.



Đôi mắt Hạ Luân, Hà Sâm, Lưu Vọng vừa sắc bén vừa kinh hoàng. Ba người lung lay đứng lên, chưa kịp hành động gì thì sát khí lạnh lẽo đã tỏa định bọn họ chặt chẽ.



Lâm Tiêu lạnh lùng nói:



- Không ai được nhúc nhích, nếu không thì ta không dám bảo đảm sẽ xảy ra kết quả không hay gì.



Mắt Lâm Tiêu tràn ngập sát khí, hắn nửa cười nửa không nhìn ba người trước mặt.



Hạ Luân, Hà Sâm, Lưu Vọng cứng người lại.



Hạ Luân lạnh lùng nhìn Lâm Tiêu:



- Tiểu tạp chủng, ngươi muốn làm gì?