Võ Đạo Đan Tôn

Chương 557 : Trấn lột

Ngày đăng: 00:48 19/04/20


Mắt Hạ Luân tràn ngập độc ác và căm thù. Hạ Luân không ngờ gã, Lưu Vọng, Hà Sâm hợp sức nhưng vẫn thua Lâm Tiêu. Thực lực của đối phương cường đại khiến Hạ Luân vừa sợ vừa hận.



Rầm!



Lâm Tiêu đạp ngực Hạ Luân, đá gã bay ra. Tiếng xương gãy giòn vang, Hạ Luân gào rú như heo bị thọc tiết, lần nữa hộc máu. Hạ Luân nằm tê liệt dưới đất.



Hạ Vĩ hét to một tiếng:



- Phụ thân!



Vẻ mặt Hạ Vĩ khủng hoảng, mắt long lên sòng sọc nhìn Lâm Tiêu, nhưng gã không dám tiến lên cứu Hạ Luân.



Biểu tình Lâm Tiêu lạnh lùng nói:



- Mạng của các ngươi nằm trong tay ta, ngoan ngoãn nghe lời thì còn đường sống. Đương nhiên nếu các người muốn chết vậy ta không ngại làm người tốt đến cùng, triễn các người về chầu trời.



Lão nhân râu bạc Lưu Vọng che ngực, phất tay ngăn các đệ tử Lưu gia tiến lên cứu viện. Lưu Vọng lau máu dính khóe môi, biểu tình căm hận, sát khí biến mất sạch.



Lưu Vọng lấy lại phong độ gia chủ:



- Các hạ, giữa các hạ và ta không oán không cừu, hết thảy chỉ vì hiểu lầm. Hay mọi người biến can qua thành ngọc bạch, có gì từ từ thương lượng?



Lưu Vọng thấy hành động của Lâm Tiêu không cố ý giết người, nếu không hắn đã chẳng nói nhiều với bọn họ làm gì. Bây giờ gấp nhất là giữ mạng đã, mặt mũi, tôn nghiêm gì đó chẳng là cái đinh gì trước mạng sống.



Trong tình huống người là dao thớt ta là thịt cá, Lưu Vọng biết rõ mình nên làm sao. Nếu Lưu Vọng còn ngông như Hạ Luân chẳng khác gì tự sát.



Hạ Luân cũng biết điều này, toàn thân gã gãy xương, gã không nói gì nữa, nằm dài dưới đất. Vẻ mặt dữ tợn đã mất nhưng đáy mắt Hạ Luân còn đọng lại sát khí độc ác.



Lâm Tiêu cười to bảo:



- Ha ha ha! Hiểu lầm? Lão tiên sinh này nói chuyện tếu quá. Nếu không phải thực lực của Lâm mỗ tạm được thì bây giờ đã là cái xác, còn cơ hội nói nhảm với các người sao?



Nam nhân trung niên khô gầy Hà Sâm kiềm nén tức giận, bình tĩnh mở miệng hỏi:



- Vậy các hạ muốn sao?




Mặt Lưu Vọng vốn dần hồng hào nay sợ hãi không còn chút máu.



Lưu Vọng vội phân bua:



- Ta chỉ mang theo bấy nhiêu tiền, nhưng các đệ tử Lưu gia ta chắc còn một ít.



Lưu Vọng quát với đám cao thủ Hóa Phàm cảnh Lưu gia:



- Mau lên, nhanh đưa tiền ra gom đủ năm ức lượng!



Đám thành viên Lưu gia nhìn nhau, miễn cưỡng góp tiền. Lưu gia có vài cường giả Hóa Phàm cảnh hậu kỳ, một đám cường giả Hóa Phàm cảnh sơ kỳ, trung kỳ nên mang theo khá nhiều tiền, cuối cùng góp đủ năm ức lượng nộp vào tay Lâm Tiêu.



- Không tệ, ta thích sảng khoái như vậy.



Lâm Tiêu gật đầu với Lưu Vọng:



- Ngươi có thể đi.



Lưu Vọng đau lòng nhìn xấp kim phiếu trong tay Lâm Tiêu nhưng không dám nói gì. Lưu Vọng quay về đội của mình, lòng thầm than thở.



Đám người Lưu gia lao nhao ồn ào.



- Gia chủ có sao không?



Lâm Tiêu chuyển sang nhìn Hà Sâm, Hạ Luân.



Lâm Tiêu nhoẻn miệng cười hỏi:



- Hai ngươi thì sao?



Hạ Luân, Hà Sâm trả lời ngay:



- Chúng ta cũng đưa!