Võ Đạo Đan Tôn
Chương 577 : Thành Hắc Lĩnh
Ngày đăng: 00:48 19/04/20
Lâm Tiêu không từ chối, ngay đêm đó hắn dùng đao ý tứ phẩm hủy diệt đao ý vô tận nhất phẩm của Nhiếp Lãng sạch sẽ. Cảm ngộ đao ý của Nhiếp Lãng lại biến thành tờ giấy trắng.
Lâm Tiêu vốn chỉ xem trọng Nhiếp Lãng, bây giờ tăng thêm phần thưởng thức.
Trong khi Lâm Tiêu ở Đao Vương cốc cảm ngộ thì Nhiếp gia bắt đầu tấn công Khương gia dồn dập. Nhiếp gia không sử dụng vũ lực mà ngấm ngầm chiếm đoạt dần các cứ điểm thuộc về thế lực của Khương gia.
Nháy mắt lại hai tháng nữa trôi qua.
Rào rào!
Trên bờ đá ngầm khu vực sâu nhất Đao Vương cốc, một bóng người ngồi xếp bằng. Từng đượt sóng như chiến đao ập vào người đó vang lên tiếng bùm bùm, vô cùng vô tận, kéo dài không ngừng.
Đao Vương cốc chia thành ba khu vực, vòng ngoài, vòng trong, chỗ sâu nhất. Từ khu vực sâu nhất hướng ra phía ngoài là bờ đê đối diện vực đao. Càng tiến lại gần vực đao thì đao ý sẽ càng nâng cao đến kinh người, vô cùng cuồng bạo, khó thể cảm ngộ.
Đáng sợ hơn là những con sóng chứa đao ý vô tận, càng gần vực đao, sóng ở đó như chiến đao thật sự từng tầng nghiền áp. Dù là võ giả Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đỉnh phong cũng khó có thể ngăn cản, bị trùng kích mấy chục lần không chết cũng sẽ bị thương nặng.
Nhưng người ngồi xếp bằng trên đá ngầm giống một pho tượng, mặc cho sóng đao vỗ vào người liên tục vẫn lù lù bất động.
Rào rào!
Một đợt sóng khá ập vào mặt, sóng đao với uy thế to lớn đập mạnh vào thân hình lõa lồ. Đột nhiên người đó mở mắt ra, vươn tay phải chộp khối tinh thạch màu lam to cỡ móng cái.
Lâm Tiêu mừng rỡ nói:
- Đây là khối đao tinh thứ ba. Có ba khối đao tinh thì đao ý của ta chắc có thể từ tứ phẩm thăng lên ngũ phẩm.
Lúc trước Lâm Tiêu tu luyện ở khu vực sâu nhất Đao Vương cốc, tinh thần lực đột nhiên cảm giác trong sóng có một viên tinh thạch màu lam. Lâm Tiêu tò mò lao vào sóng đao trước cặp mắt hoảng sợ của bao người, chộp lấy khối tinh thạch này.
Bản thân Lâm Tiêu là luyện dược sư, hắn cảm nhận tinh thạch màu lam, hắn rất ngạc nhiên. Không biết tinh thạch màu lam hình thành như thế nào, nó như phong tinh trong tầng mây phong bạo, ẩn chứa đao khí vô tận, tựa như Đao tuyệt thảo vậy. Đao ý này tinh luyện, hoàn chỉnh hơn đao ý vô tận rải rác trong Đao Vương cốc nhiều. Bất cứ ai hấp thu tinh thạch màu lam sẽ có xác suất rất lớn lĩnh ngộ đao ý vô tận, đối với đao khách vốn đã lĩnh ngộ đao ý thì giá trị tinh thạch màu lam càng kinh người hơn.
Đêm hôm đó Lâm Tiêu hấp thu tinh thạch màu lam ngay, đao ý vô tận tứ phẩm của hắn tăng lên một chút, ngang ngửa thành quả cảm ngộ một, hai tháng trong khu vực sâu nhất Đao Vương cốc. Lâm Tiêu ngây người, hắn đặt tên cho tinh thạch màu lam là đao tinh.
Lâm Tiêu xoay người lên thuyền.
Không lâu sau thuyền giương buồm biến mất trên mặt sông sóng đao mênh mang.
Hai ngày sau, Lâm Tiêu lên bờ, vội vàng đi Yêu Ma lĩnh.
Thời gian qua một tháng.
Trên thảo nguyên hoang dã, một tòa thành quách hùng vĩ thấp thoáng như người khổng lồ đứng thẳng ngàn vạn năm. Thành trì cổ xưa, tang thương sừng sững trong thiên địa.
Thành Hắc Lĩnh, thành trì trung lập, một thành trì cổ xưa nằm trước Yêu Ma lĩnh. Thành Hắc Lĩnh không thuộc Quận Hiên Dật cũng không thuộc về Định An quận. Thành Hắc Lĩnh nổi tiếng như cồn trong khu vực to lớn này, là nơi các võ giả đi Yêu Ma lĩnh rèn luyện tụ tập tại Thành Hắc Lĩnh, cường giả như mây, thiên tài đầy rẫy.
Giờ phút này, trên thảo nguyên hoang dã cách Thành Hắc Lĩnh mấy trăm dặm, một bóng người nhanh như chớp lướt qua, lao nhanh hướng Thành Hắc Lĩnh.
Lâm Tiêu nhìn sơn mạch trập trùng kéo dài tới trước, thành quách màu đen thấp thoáng dưới chân sơn mạch, thầm nghĩ:
- Bôn ba một tháng rốt cuộc đến Thành Hắc Lĩnh, vào trong đó nghỉ ngơi lấy sức, hỏi thăm tin tức rồi đi Yêu Ma lĩnh rèn luyện.
Một tháng nay Lâm Tiêu luôn chạy đi, dọc đường trải qua khá nhiều thành trì, sơn mạch, gặp nhiều yêu thú, mạo hiểm giả. Nhưng Lâm Tiêu không ở lại lâu như trong sơn mạch Lạc Nhật, đảo Đao Vương, hắn chỉ biết cắm đầu chạy thật nhanh. Một tháng sau Lâm Tiêu đã đến Thành Hắc Lĩnh.
Ầm ầm ầm!
Chợt có tiếng gầm rú điếc tai vang lên, phương xa truyền đến dao động nguyên lực kịch liệt.
Lâm Tiêu ngước lên nhìn, trong bụi cỏ cách vài dặm có một đám cướp cưỡi trên lưng ngựa bao vây cái gì đó.
Vang tiếng rống to:
- Hừ! Muốn hại chúng ta? Không nhìn xem các gia gia là ai, chết đi!