Võ Đạo Đan Tôn
Chương 869 : Nguy nan
Ngày đăng: 00:50 19/04/20
Theo cường giả Quận Võ Lăng không ngừng tìm kiếm, thời gian trôi qua sắc trời đã chạng vạng, một nét tà dương huyết sắc hiện cuối chân trời, mang theo hàn ý, dần dần bao phủ khắp Sơn mạch Đoạn Nha.
Ngay lúc tất cả mọi người cho rằng hôm nay lại không thu hoạch được gì…
Oanh long!
Đột nhiên tiếng gầm rú vang vọng thiên địa, ngay sau đó là tiếng kinh hô vang lên không ngừng.
- Tìm được rồi, tìm được gia hỏa kia!
- Nguyên lai hắn giấu trong lòng đất, khó trách luôn không có động tĩnh gì, đáng tiếc không tránh khỏi sự tìm kiếm của ta!
- Lần này xem hắn còn trốn chỗ nào!
- Giết!
Tiếng quát chói tai kinh sợ vang vong, trong sơn mạch đột nhiên truyền ra tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, ngay sau đó là tiếng va chạm kịch liệt, chân nguyên mênh mông cuồn cuộn thổi quét, làm cả Sơn mạch Đoạn Nha đều run rẩy lên.
- Rốt cục tìm được!
Khóe môi hiện lên vẻ tàn nhẫn, khuôn mặt Thường Hành dữ tợn bay vọt về phía trước, cơ hồ đồng thời vài cao thủ Quy nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong trong sơn mạch đều nghe được tiếng nổ vang, thân hình vọt ra nhanh chóng chạy tới.
Bên trong khu núi non cách xa trăm dặm, giờ phút này vài cao thủ Quy nguyên cảnh trung kỳ cùng hậu kỳ đang vây quanh một hắc bào nam tử đeo mặt nạ quỷ, trên thân người này vết máu loang lổ, hiển nhiên đã trải qua không biết bao nhiêu cuộc huyết chiến nên bị thương, bị vây công nhưng không hề rơi xuống hạ phong.
- Đáng giận, chết cho ta!
Nhìn thấy xa xa không ngừng có thân ảnh bay tới, trong mắt nam tử hiện lên tia dữ tợn, vung tay, một tòa tiểu tháp mười bảy tầng đột nhiên xuất hiện trong thiên địa, đón gió liền trướng, nhanh chóng hóa thành trăm trượng lớn, mỗi tầng đều có phù văn huyền diệu lưu chuyển, hào quang sáng ngời, hỗn độn khí buông rơi lan tỏa.
- Không tốt, mau tránh ra!
Vài võ giả vây công nhìn thấy nhất thời lộ vẻ sợ hãi, xoay người liền trốn.
Một tiếng ầm vang, bảo tháp khổng lồ giáng xuống, hỗn độn khí bao trùm, vài cao thủ bị nghiền ép nhất thời kêu thảm một tiếng, nháy mắt bạo thành huyết vụ, thi cốt vô tồn.
Sưu…
Một chiêu đè chết vài cao thủ, nam tử vẫy tay mang theo bảo tháp xoay người bay vào tận sâu trong Đoạn Nhai sơn mạch.
Thiên Ma lão nhân vừa nói, xa xa một đạo lưu quang lướt tới, một trung niên rơi xuống, khí thế bá đạo uy nghiêm, như quân lâm thiên hạ.
- Quận vương đại nhân.
Mọi người nhìn thấy liền cung kính hành lễ.
Người tới chính là Quận Võ Lăng Tương Thiên Thần quận vương.
- Tốt!
Thấy được Thiên Ma lão nhân bắt được hắc bào nam tử, ánh mắt Tương Thiên Thần lộ vẻ dữ tợn, nói:
- Thiên Ma, lần này nhờ ngươi!
- Ha ha, Tương Thiên Thần, giữa ta cùng ngươi còn cần khách khí sao.
Thiên Ma lão nhân giao nam tử cho Tương Thiên Thần, liếc mắt nhìn võ giả xung quanh, âm hiểm cười nói:
- Nói thẳng một chút, Tương Thiên Thần ngươi nuôi dưỡng một đám phế vật, nhiều người như vậy thậm chí không bắt được một tiểu tử Quy nguyên cảnh hậu kỳ, cần bọn hắn có ích lợi gì!
- Ngươi…
Nhóm võ giả giận tím mặt, trong ánh mắt như muốn phun lửa.
- Như thế nào, muốn ta ra tay? Nói các ngươi là phế vật, thậm chí không có dũng khí ra tay với ta, người nào không phục tùy thời có thể tìm ta, ta phụng bồi, kiệt kiệt kiệt…
Thiên Ma lão nhân dữ tợn cười to, thân hình phóng lên cao:
- Tương Thiên Thần, bảo tháp của tiểu tử kia có lai lịch, không thể cho nó chạy trốn!
Thanh âm vang vọng, Thiên Ma lão nhân nháy mắt biến mất trong núi non.
- Quận vương đại nhân, Thiên Ma lão nhân thật quá kiêu ngạo.
Đầu lĩnh võ giả không cam lòng, cắn răng nói.