Võ Động Thiên Hà

Chương 141 : Xúi giục

Ngày đăng: 21:34 20/04/20




Đi trên đường trở về phủ, trong lòng vân Thiên Hà một mực đẽo gọt lão đầu Lâm Cận Hiên này, hắn vẫn không hiển lộ thực lực, hiện tại lão nhân này bị hắn kích thủ đủ ham muốn, câu dẫn lòng hiếu kỳ cường liệt, nhất định sẽ tìm tới cửa một lần nữa.



Dựa theo tính nết của lão ngoan đồng này, một khi đối mặt với một dạng sự vật hoặc là cá nhân nào đó sinh ra lòng hiếu kỳ cường liệt, sẽ lập tức để tâm vào chuyện vụn vặt, mà đầu trâu ngoan cố này, chỉ cần Vân Thiên Hà kiếm một sợi dây thích hợp có thể dễ dàng trói buộc hắn.



Chỉ là "sợi dây thích hợp" phải dùng như thế nào, điều này cần phải nghiên cứu một chút.



Tốc độ Vân Bôn phi thường nhanh, ngay trong lúc Vân Thiên Hà suy nghĩ, cũng đã vào trong thành rồi chạy tới thành Đông, trên đường phố trở lại Bắc Hầu Phủ.



Chỉ là khi sắp đi tới cửa Bắc Hầu Phủ, chỉ thấy trước cửa chính nhìn thấy có năm sáu hộ vệ hầu phủ mặc nhuyễn giáp, cùng với một số người khác ăn mạc khác nhau, không biết là kẻ nào cùng với hộ vệ tranh cãi, Sử Trường Đức lúc này cũng có mặt trong đó, nhìn bộ dáng bình tình, cùng với một người phía sau ăn mặc giống như quan gia đang giải thích cái gì đó, tình cảnh có vẻ rất nhanh tranh cãi ầm ĩ.



Chỉ là khi đến gần, thấy vị nam tử ăn mặc giống như quản gia kia tuổi tác ước chừng ba mươi, vóc người có hơi chút nhỏ nhắn, đôi mắt nhỏ, thần tình mang theo vài phần kiêu căng, bất quá lúc này mặt mũi hắn bầm dập, thực giống như vừa mới bị người khác đánh thành đầu heo, trong giọng nói có chút khí tức nương nương khang khang, cư nhiên... cư nhiên còn thắt Lan Hoa Chỉ (bộ dáng nam có hành động như nữ), mới chỉ nhìn qua đã nghĩ muốn hung hăng đập cho một trận tơi bời.



-Ở đây tranh cãi cái gì, còn ra thể thống không hả?



Vân Thiên Hà cưỡi ngựa đến gần, xuống ngựa, trầm giọng hỏi.



-Thiếu gia...



Hộ vệ nhìn thấy Vân Thiên Hà trở về, không tiếp tục tranh cãi, đều hơi cúi người hành lễ.



Vân Thiên Hà nhìn quét qua những hộ vệ này, một vị hộ vệ tuổi còn trẻ mang theo một con mắt đen, tựa như gấu mèo, dưới mũi còn có một vết máu đã lau qua nhung vẫn có thể nhìn thấy rõ, nhất thời sắc mặt Vân Thiên Hà liền âm trầm, xoay mặt nhìn về phía Sử Trường Đức nói:



-A Lai, xảy ra chuyện gì?



Sử Trường Đức nhanh chóng chạy tới tiếp nhận dây cương từ trong tay Vân Thiên Hà, hung hăng trừng mắt nhìn tên quản gia ẻo lả, nói:



-Thiếu gia, mấy người này đều thuộc công bộ viên ngoại lang phủ, bọn họ tới để đưa thiếp mời thiếu gia, vị tiểu huynh đệ này hỏi thêm vài câu nghi vấn, kết quả phát hiện ra trong đó có chút mánh khóe, mấy người bọn họ liền đánh chúng ta mấy quyền, sau đó nhóm hộ vệ khác trong phủ tới lúc thay ca, liền nháo nhào như vậy, khi tiểu nhân chạy tới mới bảo bọn họ dừng tay, nhưng bọn họ muốn chúng ta bàn giao công đạo!



Lúc nghe xong nhùng lời này, trong lòng Vân Thiên Hà liền suy nghĩ, công bộ viên ngoại thị lang này tuy rằng thuộc phái trung lập, thế nhưng chỉ là mặt hàng nhỏ bé không đáng nói tới, cùng với Bắc Hầu Phủ không có quan hệ gì, sao hiện tại lại lui tới? Hơn nữa hắn và bọn họ cùng không hề phát sinh bất cứ va chạm hay quan hệ nào, những người này sao lại tìm tới tận cửa? Hơn nữa nhìn bộ dạng mấy người này tương đối kiêu ngạo, nhất định có cổ quái.



Nghĩ tới đây, Vân Thiên Hà bình thản nhìn gã quản gia ẻo lả nói:



-Ai bảo các ngươi mang thiếp tới mời ta, tìm ta có việc gì?
Đồ Bát ôm quyền tuân mệnh, liền xoay người rời đi.



Vân Thiên Hà rời khỏi bí thất, đi ra sân luyện công.



Luyện đến chính ngọ, quen thuộc củng cố Thương Hồn Chỉ, đánh liền hơn mười loại biến hóa Hàn Tinh Ngọc Cốt Thuật, toàn thân nhễ nhại mồ hôi.



Tại chỗ Vân Nương ăn cơm xong trở về, chuẩn bị tiếp tục đến sân luyện võ tu luyện, lúc này Thu Hương chạy tới nói:



-Thiếu gia, vị Đỗ công tử phủ thừa tướng lại tới bái phỏng!



-Lại là cái tên này, thời gian ăn uống mà hắn lại chạy tới làm gì, mời ăn sao?



Vân Thiên Hà hỏi Thu Hương:



-Hắn tới một mình hay là dẫn theo hộ vệ gia đinh!



Thu Hương nói:



-Nghe người thị vệ báo tin nói, Đỗ công tử đó đến một mình!



-A Lai, ngươi dặn người chuẩn bị một ít rượu và thức ăn tại tiền thính!



Nói xong, Vân Thiên Hà liền bước ra cửa.



Khi đi tới cửa phủ, chỉ thấy Đỗ Chi Lương cúi đầu, vẻ mặt phiền muộn, Vân Thiên Hà có chút kinh ngạc, liền tiến tới nói:



-Nghĩ không ra Đỗ huynh tới chơi, không tới đón tiếp từ xa a!



Mà lúc này Đỗ Chi Lương vừa thấy Vân Thiên Hà, giống như là tiểu hài tử cực khổ tìm được chỗ dựa ấm áp, nước mắt nước mũi chảy dài nhảy tới, rất mất phong độ ôm lấy cánh tay Vân Thiên Hà khóc lóc kể lể nói:



Thiên Hà huynh, ngươi phải cứu ta a!