Võ Động Thiên Hà

Chương 142 : Bẫy?

Ngày đăng: 21:34 20/04/20




Đỗ huynh, vì sao lại thất thố như vậy? Lẽ nào Mạc thị lại tìm tới cửa sao?



Đi trên đường tới tiền thính, Vân Thiên Hà nhìn thấy bộ dạng nước mắt nước mũi tùm lum của Đỗ Chi Lương, trong trong không khỏi thầm than, Đỗ Viễn La kia thực sự là một nhân vật quyết đoán, cũng rất có trí tuệ và thủ đoạn, mà phụ thân Đỗ Trọng Liêm của Đỗ Chi Lương cũng rất ổn trọng cẩn thận, làm việc luôn có lý có mức độ, thế nào lại sinh ra một tôn tử không có tiền đồ như thế này.



Bất quá Vân Thiên Hà cũng không có hứng thú đi nghiên cứu gen di truyền, vấn đề lão tử Đỗ Chi Lương chế tạo hắn ra như thế nào để lão tử hắn lo, chỉ dẫn hắn đi tới tiền thính.



Trong tiền thính đã chuẩn bị tốt rượu ngon thức ăn tốt, Vân Thiên Hà để Đỗ Chi Lương ngồi xuống, thuận miệng nói:



-Đỗ huynh đến đây, sợ rằng còn chưa ăn cơm đúng không, không ngại dùng xong cơm nước, chúng ta bàn lại!



-Người sinh ra ta là phụ mẫu, người hiểu ta là Thiên Hà huynh a!



Đỗ Chi Lương lấy tay lau nước mắt nước mũi, liền trực tiếp cầm một chiếc đùi gà gặm lấy gặm để, hai tiểu nha hoàn bên cạnh nhìn thấy vậy liền che miệng cười duyên.



Vân Thiên Hà nhìn bộ dáng ăn như hổ đói của Đỗ Chi Lương, nhíu mày nói:



-Đỗ huynh, không phải là ngươi tại nhà bị phạt liền tới đây chạy nạn đấy chứ? Hay là người nào đui mù trêu chọc, cũng không gọi người tới cứu mạng sao?



Đỗ Chi Lương dùng sức nuốt miếng thịt gà trong miệng, nước mũi chảy xuôi cũng không tự biết, một lần nuốt sạch trong miệng uể oài nói:



-Không phải ta bị ai đó trêu chọc, mà là để người ta trêu chọc!



-Ai trêu chọc còn không giống!



Vân Thiên Hà hỏi:



-Vậy ngươi rốt cuộc để ai trêu chọc?



-Là Cam Nhu cô nương của Xuân Vũ Lâu!



-Các ngươi đều ra ngoài hết đi!



Vân Thiên Hà liền dặn hai tiểu nha hoàn bên cạnh rời đi, sau đó lại nhăn mi nói:
Sau khi Đồ Thất rời đi, Vân Thiên Hà lần thứ hai cầm bút, viết lên giấy vài chữ, sau đó gặp tờ giấy để vào một phong thư, mang tới tiền thính, thấy Đỗ Chi Lương đã ăn no uống đủ, đứng ngồi không yên chờ đợi.



Vì vậy bước tới, đưa lá thư trong tay giao cho Đỗ Chi Lương nói:



-Đỗ huynh, tiểu đệ tra xét, trong phủ mới mua một ít quần áo và đồ dùng hàng ngày cho bọn thị vệ, một nghìn lượng bạc cũng không rút ra được, mà hoàng kim hoàng thượng ban cho lại càng không được, bất quá tiểu đệ có một phong thư, Đỗ huynh giao cho lão bản thanh lâu kia, hắn nhất định sẽ lấy chứng từ và yêu bội trả lại cho ngươi!



Đỗ Chi Lương bán tín bán nghi tiếp nhận thư tín, nói:



-Thiên Hà huynh, ngươi sẽ không hù ta chứ? Một phong thư này có thể giải quyết?



Vẻ mặt Vân Thiên Hà xác định nói:



-Đỗ huynh cứ yên tâm là được!



Nói xong, Vân Thiên Hà dẫn Đỗ Chi Lương rời khỏi tiền thính, sau đó giơ tay lên trời, một điểm đen xuất hiện xoay quanh, Vân Tường nhanh chóng bay xuống.



-Chim ưng thực thần tuấn, so với của tiểu vương gia còn muốn hùng tráng uy vũ hơn nhiều. Thiên Hà huynh kiếm đâu được vậy, hôm nào có thể trợ giúp huynh đệ ta bắt một con có được hay không?



Đồ Chi Lương nhìn thấy Vân Tường, nhất thời hai mắt tỏa sáng, ước ao nói.



-Đỗ huynh, ngươi hãy qua được một cửa này rồi nói!



Vân Thiên Hà nhắc nhở.



Đỗ Chi Lương vừa nghe liền lấy lại tinh thần nói:



-Thiên Hà huynh, ta đây đi trước!



Nói xong, Đỗ Chi Lương ôm quyền thi lễ, có vẻ phấn chấn, chạy chậm ra khỏi phủ.



Đợi khi Đỗ Chi Lương rời khỏi, Vân Thiên Hà ra hiệu cho Vân Tường một hồi, sờ sờ cái đầu tuyết trắng, tiếp tục chỉ chỉ vào Đỗ Chi Lương, Vân Tường nhắm mắt thoải mái hưởng thụ một hồi, sau khi Vân Thiên Hà nhấc cánh tay lên, liền bay lên khoảng không, chỉ chốc lát đã không còn nhìn thấy hình bóng.