Võ Động Thiên Hà

Chương 271 : Cắn trả

Ngày đăng: 21:35 20/04/20




An thúc bị áp giải về Long Hồ đảo lại còn nghênh ngang cố ý để mình biết thông tin không bằng nói đây chính là một cái bẫy rập giăng ra chỡ sẵn mình lao vào.



Thế nhưng nếu đã phát hiện ra việc này, cho dù đó là một cái bẫy, đối phương có mai phục thì Vân Thiên Hà vẫn phải cứu An thúc ra.



Nhãn thần tín nhiệm của An Nhạc Nhi, giao phó trước lúc lâm chung của An lão còn có những lời mà hắn đã hứa hẹn. Tất cả những điều này, cho dù phía trước là long đàm hổ huyệt thì hắn cũng phải xông vào một lần.



Nhóm áp giải An thúc tổng cộng có sáu người. Vân Thiên Hà trốn ở phía xa đã nhìn thấy tay chân An thúc đều bị mang xích sắt nặng nề, phía sau còn phải kéo theo một quả cầu sắt rất lớn, có thể tháy hành trình của bọn chúng rất thong thả.



Thực lực sáu người này cũng không thấp, hơn nữa lại rất cẩn thận, đi một đoạn lại dừng lại nghe ngóng.



Vân Thiên Hà cũng không nóng nảy trực tiếp lao lên sống mái với bọn chúng để cứu người. Mắt thấy trời sắp tối, hắn theo sau đoàn người cách một khoảng nhất định, quan sát hoàn cảnh để bày ra bố trí.



Phụ cận gần đây cũng không có hộ dân nào, nếu như trước khi trời tối mà bọn họ không đến được bến tàu thì cũng chỉ có cách ngủ lại giữa nơi hoang dã.



Chỉ là sau khi đi theo một hồi Vân Thiên Hà đã thay đổi chủ ý.



Khi trời tối hiển nhiên là có lợi với mình nhưng cũng có lợi với đối phương. Chính mình chờ đợi cũng là đang cấp cho bọn chúng thời gian bố trí. Có thể đối phương suy đoán mình sẽ rất cẩn thận khả năng lớn nhất là chờ trời tối mới hạ thủ. Bọn chúng muốn chờ đến khi ánh sáng ban ngày vừa tắt đó mới chính là thời điểm tốt nhất bố trí bẫy rập mai phục mình.



Suy nghĩ một hồi trong lòng Vân Thiên Hà đã có chủ ý, cả người tiến vào trạng thái sẵn sàng hành động. Nếu như đối phương bố trí đúng như mình suy đoán vậy thì khả năng thành công của mình cao hơn còn nếu như không đúng thì mình đã đánh giá cao người phía sau thiết lập bố trí này.



Nghĩ là làm, Vân Thiên Hà bắt đầu tăng tốc, Vân Bôn giống như một mũi tên lao đi. Ngay lúc Vân Thiên Hà sắp tiếp cận đội ngũ thì Vân Tru đã xuất vỏ, mục tiêu cũng không phải là những kẻ áp giải mà là quả cầu sắt nặng nề kia, trước tiên giải thoát cho An thúc đã.
Bá!



Đúng lúc này đồng bọn của hắn thấy vậy liền dứt khoát chặt tay hắn mới kịp thời ngăn ngừa cỗ hấp lực kia. Thanh binh khí liền rơi xuống đất.



Ngay khi thoát khỏi Vân Tru sắc mặt tên kia cũng có chút huyết sắc. Cả người giống như bị hư thoát mềm nhũn ngồi bệt xuống đất, giống như một thư sinh trói gà không chặt.



Nhìn thấy một màn quỷ dị không gì sánh được kia trung niên nhân không dám có bất kỳ tham niệm nào với Vân Tru. Nói đùa sao đó là một thanh ma kiếm có thể hấp thu linh phách lực và sinh mệnh lực, dưới lưỡi kiếm kia đã có ba tên đồng bọn của hắn phải bỏ mạng.



Khi hắn quay đầu lại nhìn thấy vẻ tươi cười của Vân Thiên Hà hắn đột nhiên nghĩ đến nụ cười của ác ma, nụ cười của tử thần.



Vân Thiên Hà thừa lúc trung niên nhân kia đang thất thần liền nhanh chóng lao đến, bàn tay giơ ra, một cỗ hấp lực hút Vân Tru vào tay.



Kiếm vào tay Vân Thiên Hà liền có cảm giác huyết mạch tương liên cực kỳ ôn nhu, không chút nào cảm giác cắn trả điên cuồng hấp thu và thôn phệ giống như khi tên kia cầm.



Bởi vì Vân Tru là dùng máu huyết của hắn phụ trợ mà tạo ra sau đó lại dung hợp với ý chí của Thương Nguyệt. Hắn còn dùng linh phách lực và tinh linh chi khí trong cơ thể tế luyện qua vì thế chủ nhân duy nhất của Vân Tru chỉ có thể là hắn. Cũng chỉ có hắn mới có thể sử dụng binh khí này, bất luận kẻ nào nếu để tham niệm làm mờ mắt đều bị Vân Tru thôn phệ.



Cuối cùng còn lại một tên trung niên nhân và đồng bọn đang vô lực nằm trên mặt đất. Nhìn thấy thần binh đang nằm trên tay Vân Thiên Hà bọn chúng lại càng thêm điên cuồng, hắn hét lên:



- Tiểu tử, giờ chết của ngươi đã điểm.