Võ Động Thiên Hà

Chương 279 : Tàng long bí thất

Ngày đăng: 21:35 20/04/20




Trời vào thu, tuy rằng khí trời còn hơi chút nóng bức nhưng trên Long Hồ thì ngược lại khí trời mát mẻ, cảnh đẹp như tranh vẽ, nên thơ.



Trên một con thuyền lớn đang dạo chơi trên hồ truyền đến một khúc đàn du dương, sinh hoạt thật tràn đầy mỹ cảnh, thế ngoại đào viên, không màng danh lợi, tĩnh nhã làm cho người khác phải ước vọng, các thương khách hay những người đi qua đều chú mục ngắm nhìn, nghiêng tai lắng nghe.



Một số con thuyền đi ngang hàng hoặc vượt lên phía trên có thể nhìn thấy ở đầu con thuyền kia là một vị mặc bạch y, mang khăn che mặt làm cho nữ tử này trở nên như mộng ảo. Đôi tay trắng nõn đang lướt nhẹ trên dây đàn, thủ khúc du dương mà mọi người vừa lắng nghe chính là tuyệt tác của nàng.



Những du khách tuổi còn trẻ khi nghe tiếng đàn rồi lại nhìn bóng dáng mỹ nữ không khỏi ngây dại nhìn không chớp mắt.



Đương nhiên còn có một nguyên nhân để những ngời này không rời mắt ra được là ở phía sau bạch y thiếu nữ còn có một hồng sam nữ tử cũng mang khăn che mặt đang chống cằm nhìn ra hồ nước, làm cho người khác cảm thấy nàng vì cầm khúc vừa rồi mà lâm vào say mê.



- Ai nha, thôi đừng có đánh đàn nữa phiền chết đi được, làm người khác không tĩnh tâm được.



Đúng lúc này đột nhiên Thần Hoa Đóa Đóa đứng dậy, tâm phiền ý loạn đi đến đầu thuyền kêu lên:



- Nãi nãi, chúng ta đã ở chỗ này không làm gì cả suốt ba tháng rồi, khó chịu đến chết mất, rốt cục chúng ta còn phải đợi đến bao giờ nữa.



Không ai trả lời vấn đề này của Thần Hoa Đóa Đóa bởi vì câu hỏi này nàng đã nhắc lại không dưới trăm lần rồi.



Lúc này Nam Minh Tuyết dừng lại không tiếp tục đánh đàn thản nhiên nói:



- Cơ hội thường đến với người có sự kiên trì và sự chuẩn bị kĩ càng. Tính tình của ngươi ưa náo nhiệt không chịu được tịch mịch giống như Hồ Khả Khả ở Bắc Vực. Nếu như cô ấy ở đây thì chỉ cần vài ngày là các ngươi có thể thành một đôi bạn hữu được.



- Nói cái gì hả, ta mà giống nàng ta hả, ta không giống một tí nào hết, quả thực là một nữ nhân đáng ghét mà đi đến đâu cũng có một đoàn nam nhân theo đuổi, nhìn mấy con ruồi cứ vo ve ta thật muốn phát tác, không bằng để nàng ta sớm rời đi.



Thần Hoa Đóa Đóa vừa nói vừa nhìn về phía một thanh niên tàn bạo nói:



- Nhìn cái gì vậy, xú nam nhân, biến đi.
Khi An thúc cầm Huyền Lam Ngọc đặt vào trong lập tức trong bí thất phát ra một tiếng nổ vang, Vân Thiên Hà quay đầu nhìn lại thì thấy mặt tường đã lộ ra một cánh cửa có thể dung nạp một người tiến vào.



Thông qua khe hở Vân Thiên Hà cảm giác phía trước là một khoảng không rộng so với bí thất thì lớn hơn nhiều vì vậy chuẩn bị vào đó tìm kiếm một phen.



Chỉ là khi hắn vừa đi được mấy bước liền đập vào một bức tường trong suốt suýt nữa ngã xuống đất. Lúc này An thúc cũng vừa đến liền giải thích:



- Thiên Hà, bí thất này cũng không lớn, những thứ cháu nhìn thấy đều là cảnh tượng huyền ảo.



Nói xong An thúc liền đi đến góc phong mở một cơ quan đè vào bộ phận nhô ra sau đó đẩy sang một bên. Lúc này mấy cây cột trong bí thất trở nên sáng bóng, Vân Thiên Hà lại ngước nhìn lên mới phát hiện đây là một ngọc bích thập phần trong suốt tựa như một cái gương trơn tuột, trách không được lại gây ra ảo giác như vậy.



Khi An thúc đóng cơ quan này lại liền thấy không gian bí thất nhỏ đi nhiều mỗi một mặt gương đều không có gì. Sau khi An thúc mở ra cơ quan thứ hai thì mặt đất bí thất hơi rung động chỉ thấy một thạch bích đột nhiên mở ra.



Nhìn xung quanh Vân Thiên Hà chợt thấy trên mỗi thạch đài đều có các ngăn kéo nhỏ hình vuông, có đến mười mấy cái.



- Gian bí thất trong Tàng Long Điện này khi Huyền Môn còn chưa bị diệt lão môn chủ và các trưởng lão lúc vào đây đã từng phát hiện đan phách, linh dược bên trong có có và cơ qua trận thuật và công pháp võ đạo nữa. Tuy không nhiều lắm nhưng không thể nghi ngờ đó đều là chí bảo giống như Thăng long Quyết và Khôn Long Đan Phách mà Đồ thị cất dấu cũng được lấy ra từ đây.



An thúc vừa giải thích vừa mở ra một ngăn kéo thì thấy bên trong rỗng tuếch không có một cái gì vì vậy liền mở ngăn kéo thứ hai, bên trong cũng trống không.



Liên tục mở ra bảy tám ngăn kéo nhưng bên trong đều trống không, Vân Thiên Hà thấy vậy liền nói:



- An thúc, bí thất này đã từng có người vào thì những thứ trong này đã bị người ta mang đi hết rồi.



- Điều này cũng đúng.



An thúc nói vậy nhưng vẫn mở ngăn kéo thứ mười ra lần này lại phát hiện bên trong có một quyển trục làm bằng da rất cổ quái.