Võ Động Thiên Hà
Chương 280 : Tìm kiếm trong bí thất
Ngày đăng: 21:35 20/04/20
An thúc lôi quyển trục ra lật qua lật lại xem vài lần, nhưng dường như đây chỉ là một tấm da bình thường mà thôi, không hoa văn không ký tư, cũng chẳng có chỗ nào đáng ngạc nhiên.
Vân Thiên Hà cũng tương đối hiếu kỳ, nhận lấy quan sát một hồi. Hắn không thể nói đây là loại da gì, kéo thử vài cái thì thấy khá dẻo dai, đưa lên mũi nghửi thử, bất chợt xộc vào mũi một mùi kỳ lạ, tuy khá gay mũi nhưng tựa hồ cũng không có chỗ nào thần kỳ, chẳng trách bị ném trong ngăn kéo bao nhiêu năm cũng chả có ai nhìn đến.
An thúc lúc này lại tiếp tục mở mấy ngăn kéo còn lại, bên trong đều trống rỗng, mãi cho đến khi còn lại một ngăn cuối cùng, An thúc mới thở dài nói:
- Bên trong Tàng Long bí thất nếu như không lưu lại đồ vật gì mà nói, như vậy rất có khả năng tất cả đều ở Bích Uyên Huyền Môn di chỉ, cũng giống như mảnh huyền lam ngọc này vậy, lúc trước là do cha ta vô ý nhặt được một nửa bên trong Bích Uyên di chỉ, vừa khít với một nửa còn lại trong tay ông ấy ghép với nhau thành huyền lam ngọc, về sau để cho vợ chồng ta mỗi người bảo quản một nửa!
Vân Thiên Hà cảm thấy cũng đúng, ngay cả vật trọng yếu như huyền lam ngọc cũng đã bị lấy đi, như vậy phỏng chừng nơi đây cũng chẳng còn thứ gì trọng yếu lưu lại cả. Mà quyển trục không chữ vừa lấy được trong ngăn kéo kia, nhất định các vị tiền bối đã nghiên cứu qua nhưng thủy chung không đạt được kết quả gì, cho nên mới bị coi như đồ thừa vất lại ở đây.
- Vẫn còn một ngăn kéo, An thúc hãy mở nốt xem sao, nếu thực sự không còn thứ gì, vậy chúng ta không đi Tàng Long cấm địa cũng được!
Vân Thiên Hà nói.
An thúc gật đầu, đem ngăn kéo cuối cùng kia kéo ra.
Sau khi mở ngăn kéo, hai người ngó đầu nhìn vào trong, tiếp theo quay sang nhìn nhau, mồ hôi chảy dài, cảm giác như bị tổ tiên trêu ghẹo, muốn khóc không được muốn cười không xong.
Ngăn kéo cuối cùng có đồ vật, nhưng lại là một thứ trông giống như đồ chơi của trẻ con, một con tiểu long kích cỡ chỉ bằng ngón tay. Con rồng kia ngoại trừ nhìn có chút sống động ra, căn bản giống y như một món đồ chơi, chẳng trách cũng bị người ta ném lại trong bí thất không thèm lấy đi.
An thúc vô cùng bất đắc dĩ cầm con tiểu long lên quan sát tỉ mỉ một phen, sau đó lắc đầu nói:
- Thứ này được chế tác từ loại đồng phổ thông, bên trong không có dao động năng lượng, cũng không có chỗ nào kỳ lạ, ngoại trừ bề ngoài có đẹp mắt một chút, ngoài ra chả khác gì đồ chơi bán rong bên lề đường cho trẻ con cả!
Vân Thiên Hà ngắm nhìn con tiểu long tinh xảo, cảm thấy rất yêu thích, bèn nói:
- Nếu đã vô ích, vậy cho ta đi, dù thế nào cũng đã một lần được tới Tàng Long đại điện, coi như làm vật kỷ niệm vậy!
An thúc đem con tiểu long đưa tới tay Vân Thiên Hà, rồi lại đi quanh bí thất một vòng, cũng không phát hiện thêm được điều gì, không khỏi có chút phiền muộn nói:
- Cơ quan trận của Tàng Long cấm địa nếu như huyền làm ngọc không mở ra được, như vậy nhất định phải có thứ khác để mở. Trong bí thất đã không có, vậy chúng ta liền đi ra ngoài đi!
Đối với thông đạo tràn ngập địa hỏa chắn đường này, An thúc đã phải nghiền ngẫm khá lâu, cũng không tìm ra được phương pháp phá giải hợp lý.
Vân Thiên Hà không hiểu gì về những thứ này, trong lòng đã khá sốt ruột, hắn thấy An thúc vẫn chưa có được biện pháp giải quyết, buộc lòng phải nói:
- An thúc, nếu không ta đi sát theo rìa thông đạo xem có thể dùng tốc độ vượt qua được hay không, trong mắt của ta, không có tử cục nào khó phá giải, chỉ là chúng ta chưa tìm được phương pháp chính xác thôi!
An thúc lúc này cũng đã có chút bó tay, liền gật đầu nói:
- Vậy ngươi đi men theo rìa thông đạo thử một chút, nếu có nguy hiểm phải lập tức quay về, không được mạo hiểm, an toàn là trên hết!
- Vâng!
Vân Thiên Hà gật đầu, sau đó liền xuất ra Tinh Linh Chi Khí bảo vệ thân thể, tung người lao đi hướng về phía thông đạo đang hừng hực như nham thạch sôi trào, cấp tốc nhảy lên một phiến đá, hắn cũng không dám tiếp xúc quá lâu với những phiến đá trong biển lửa này, liền điểm chân lên đó rồi nhảy sang phiến đá khác, giống như một con báo nhảy về phía trước, nhưng càng đi thì áp lực cùng với những luồng hơi nóng rực càng khó chịu đựng, Tinh Linh Chi Khí lúc này cũng tiêu hao vô cùng nhanh chóng.
Mà đúng lúc này, An thúc tựa hồ phát hiện ra điều gì đó, nhất thời hai mắt sáng ngời, kêu lên:
- Thiên Hà, ngươi hãy nhảy lên những phiến đá có màu sắc nhạt hơn xem sao!
Vân Thiên Hà vừa nghe thấy, rất nhanh quét mắt liếc xung quanh, chỉ thấy trên vài phiến đá quả nhiên có màu sắc nhạt hơn hẳn, bèn ra sức dẫm mạnh một cái lao về phía đó, sau đó lại tiếp tục mượn lực nhảy sang phiến đá khác. Cứ tiếp tục như vậy, lúc này Vân Thiên Hà cũng đã phát hiện ra mánh khóe trong đó, chỉ cần dẫm lên những phiến đá này, áp lực của sức nóng sẽ giảm đi rất nhiều, sự tiêu hao của Tinh Linh Chi Khí cũng chậm lại.
An thúc lúc đó lại lập tức kêu lên:
- Thiên Hà, tiếp tục đi về phía trước, giẫm lên phiến đá có màu sắc đỏ đậm, dựa theo phương thức một trái một phải tiến về phía trước, đến khi phát hiện ra một phiến đá bình thường thì hãy dùng chút lực lượng giẫm xuống!
Vân Thiên Hà nghe theo lời của An thúc, cảm thấy tựa hồ đã có phương pháp phá giải, vì vậy án theo chỉ điểm của An thúc lần lượt tiến về phía trước, đến khi tới tận cùng thông đạo, quả nhiên phát hiện ra phiến đá như lời An thúc nói, vì vậy bèn dùng sức giẫm mạnh lên đó.
Cạch!
Lúc phiến đá kia bị Vân Thiên Hà giẫm lên thì lún xuống một chút, toàn bộ mặt đất thông đạo rung động một trận kịch liệt, sau đó dường như là âm thanh của cơ quan hoạt động vang lên, sức nóng nơi này bắt đầu giảm xuống, An thúc thần sắc thoải mái trực tiếp đi xuyên qua thông đạo tràn đầy lửa đỏ.