Võ Động Thiên Hà

Chương 28 : Săn thú mùa thu

Ngày đăng: 21:33 20/04/20




Vân Thiên Hà trở về tới cửa chính Đồ phủ ,trực tiếp đi đến chuồng ngựa.



Quản sự chuồng ngựa, thấy Vân Thiên Hà thái độ thập phần khách khí, nhưng hắn cũng đang rất đau đầu, Vân Bôn bị nhốt ở trong chuồng luôn luôn cáu kỉnh, phá hư không ít hàng rào, mấy gã sai vặt không dám đụng vào, không cẩn thận là bị thương ngay.



Nghe quản sự tố khổ, Vân Thiên Hà cười dài một tiếng, lấy ra một cái kim bính tử đưa cho hắn, bảo hắn tới hậu viện của Đông viện bố trí người thu dọn, sau này Vân Bôn không cần phải nhốt tại nơi này nữa, lúc này mới ngăn chặn tên quản sự kêu ca.



Rồi hướng quản sự mượn thêm một con ngựa, Vân Thiên Hà tiến vào bên trong, đi tới nơi ở của Vân Bôn.



Nhưng chưa đi tơi nơi, đã thấy tiếng kêu của Vân Bôn, đang hí lên một trận khoan khoái vui mừng, hinh như cảm ứng được chủ nhân đang đên, nên không giấu được vẻ hưng phấn.



Vân Thiên Hà mở cửa chuồng ngựa, chỉ nghe thấy một loạt thanh âm gãy vỡ, Vân Bôn dùng lực phá bỏ hàng rào chạy như bay tới trước mặt hắn, cúi đầu cọ cọ vào thân thể hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn



Vuốt ve Vân Bôn, một gã sai vặt lúc này mang yên ngựa ra nhưng không giám đến gần, chỉ núp ở xa, Vân Thiên Hà gật đầu ra hiệu, gã sai vặt mới có can đảm đẻ tới gần, thật không muốn bị Vân Bôn ban cho một cước.



Lắp xong yên ngựa, Sử Trường Đức ,mang đồ tới, Vân Thiên Hà để cho hắn chọn lấy một con ngựa, rồi cùng nhau đi tới phòng để binh khí.



Đồ phủ khu nuôi ngựa và nhà kho binh khí đều ở một khu, Vân Thiên Hà tới đó mượn hai cây cung, nhưng phải ghi danh, vào rừng săn thú, mũi tên cần phải xuất tiền để khấu trừ.



Vân Thiên Hà cảm giác được mình cần một bình mũi tên là đủ, nhưng mà còn có Sử Trường Đức cùng đi, nên phải cần hai bình, sau đó hai người chuẩn bị tốt mọi thứ, dắt ngựa ra khỏi phủ.



........



Mùa thu đã đến, lúc này chính là thời điểm động vật béo tốt nhất, có rất nhiều người ra ngoài đi săn.



Phía Bắc ngoại thành Lợi Châu, ngoại trừ quan đạo ,còn có rất nhiều đường nhỏ dẫn tới các thôn xóm hẻo lánh, hoặc nơi núi rừng hoang dã, có rất nhiều sự lựa chọn.



Vân Thiên Hà cùng Sử Trường Đức cưới ngựa ra khỏi thành, hắn nhìn ngắm trên đường một hồi, lựa chọn được hướng có ít người đi săn nhất, thúc ngựa đi tới.



Vân Bôn tốc độ quá nhanh, Vân Thiên Hà thập phần hưởn thụ cảm giác lâng lâng như bay trong gió, khiến nhiệt huyết trong người sôi trào, nhưng chạy nhanh như thế lại bỏ lại Sử Trường Đức quá xa, sợ Sử Trường Đức không đuổi theo được, nên chạy được một lúc lại phải dừng lại chờ, thả cho Vân Bôn đi chơi, còn hắn chờ đợi và quan sát một chút địa hình xung quanh, ngẩng đầu nhìn bầu trời.



Đã đến vùng ngoại ô hoang dã, nhưng cây cỏ chung quanh rất ít có con mồi nào lui tới, có chăng chỉ là vó ngựa bẻ gãy cành cây ngọn cỏ, chỉ rõ phương hướng đi săn của mọi người.


Tuyết Ông tiên sinh cười nói:



-"Tinh thú, vẻ bề ngoài cùng với dã thú bình thường vỗn rất khó phân biệt, chúng cực kì hung hãn, muốn giết được một con cần phải có đại lượng nhân mã mới có thể làm được, muốn xác định được nơi tinh thú thường hay lui tới không cũng rất đơn giản, vừa rồi loại thảo dược mà tiểu hữu cho ngựa ăn, chính là một loại thực thảo mà tinh thú thường ăn, hơn nữa xem vét gặm vừa rồi có thể chắc chắn nơi này tinh thú thường hay lui tới !"



Nghe một hồi, rất nhiều kiến thức về động vật học của thế giới này được hắn ghi nhớ, Vân Thiên Hà cũng hiểu, nhưng hắn cũng không có tiếp tục hỏi, hiểu đươc chuyện về tinh thú là được, hắn vỗn không có ý định đi săn giết tinh thú.



Lúc này, Tuyết Ông đột nhiên cầm lấy cung tên thủ pháp cực nhanh, kéo thanh cự cung nhìn qua có vẻ kì quái, lắp vào chín mũi tên, kéo căng, rồi bắn.



-"Băng....!"



Thanh âm dây cung bật lên, đẩy chín mũi tên mang theo thanh âm xé không lao đi, giống như sao băng, hướng bụi cỏ trong mảnh rừng phía trước lao đi.



"Chín tiễn liên tiếp !"



Vân Thiên Hà mở miệng hít một ngụm lãnh khí, hai mắt mỏ to nhìn bụi cỏ trong đám rừng phía xa, lao ra mười mấy con thỏ hoang mập mạp, bị chín mũi tên phá ổ lao ra.



Cao thủ quả nhiên là cao thủ.



Ngay cả săn thú, một lần ra tay, đanh cả hang ổ.



Tuyết Ông tiên sinh thu cung, hai gã hộ vệ lập tức tiến lên thu dọn chiến lợi phẩm.



Vân Thiên Hà chú ý tới một con thỏ có da lông có chút mỏng hơn, trên người cắm ba mũi tên, còn những mũi tên khác thì xiên một lúc hai hoặc ba con.



Chờ thị vệ đem đám thỏ thu lại, Tuyết Ông tiên sinh chỉ vào con thỏ cắm ba mũi tên trên mình, cười nói:



-"Con thỏ hoang này chính là tinh thú cấp thấp.!"



Vân Thiên Hà kinh ngạc chắm chú xem xét !