Võ Động Thiên Hà
Chương 27 : Làm quen
Ngày đăng: 21:33 20/04/20
Đồ võ đường có rất nhiều sân luyện công ngoài trời, cũng có rất nhiều phòng luyện công, Vân Thiên Hà sau khi ra khỏi sân tập, cũng đã là giữa buổi trưa, nên có rất nhiều Đồ gia đệ tử tạm ngưng luyện tập đi ra ngoài.
Trước kia những người này cũng không có để ý tới Vân Thiên Hà hoặc dùng ánh mắt khinh thường mà nhìn, nhưng hôm này danh tiếng của Vân Thiên Hà trong Đồ phủ nổi lên như cồn, có những đệ tử nhìn thấy đều cất tiếng chào hỏi.
Vân Thiên Hà cũng không có để ý tới những chuyện này, nhưng thật ra trong đám đệ tử này có rất nhiều người bị Đồ Thiên Nhị và Đồ Thiên Lạc mê hoặc nên ấn tượng về hắn rất xấu, nên cũng không có để ý tới hắn.
Đối với Vân Thiên Hà mà nói, hắn rất ít khi giao tiếp với người khác, nên cũng không xung đột với ai, mặc kệ những tên tiểu tử hư xấu chỉ cần không động vào hắn là được, còn nhưng người mỉm cười chảo hỏi hắn, hắn vẫn gật đầu chào hỏi cho qua.
Đi qua hành lang thấy, Sử Trường Đức đang đứng chờ ở đó, nhưng vẫn còn có thêm cả vị tiên sinh nho nhã và hai thiếu niên kia, nhưng mà trong đó Vân Thiên Hà nhân ra một ngươi trong đó là một tiểu cô nương, mà khiến cho Vân Thiên Hà kinh ngạc chính là Đồ Thiên Lạc cũng đang ở đó.
Chẳng qua lúc này Đồ Thiên Lạc lúc này đang cùng với hai vị thiếu niên kia nói chuyện, không ngưng ba hoa khoác lác điều gì đó, mà nét mặt Sử Trường Đức xám ngắt vì ngẹn giận, không giám kháng lại, không cần đoán cũng biết Đồ Thiên Lạc đang nói xấu sau lưng hắn.
-"A, ngươi ngây ngốc ở đây làm gì, chúng ta đi thôi !"
Vân Thiên Hà đến gần nghe Đồ Thiên Lạc chế nhạo những chuyện trước kia của hắn, trong lòng cười lạnh, gọi Sử Trường Đức rời đi.
-"Các vị, tiểu nhân xin lỗi, không thể phụng bồi tiếp được rồi !"
Sử Trường Đức hướng ba người hành lễ, rồi cất nhanh cước bộ đuổi theo Vân Thiên Hà, khi tới bên cạnh nhỏ giọng nói:
-"Thiếu gia, Lạc thiếu gia một mực nói xấu ngai trước mặt ba vị khách nhân kia, thật là ghê tởm !"
-"Không cần để ý tới hắn, cho dù hắn nói cho khắp thiên hạ nghe, ta cũng chẳng quan tâm !"
Vân Thiên Hà lạnh nhạt, hướng cửa võ đường đi ra, vừa đi vừa hỏi:
-"À, ngươi có thẻ cưỡi ngựa hay không ?"
Sử Trường Đức nghe xong, thần sắc có chút u buồn nói:
-"Thiếu gia, trước khi tiểu nhân vào Đồ phủ, từng làm việc trong Khai Châu mã tràng, tiểu nhân khi bảy tuổi đã có thể cưỡi ngựa, chẳng qua sau này...."
Nghe thế, Vân Thiên Hà đột nhiên ngừng lại hỏi:
-"Vậy ngươi học võ là vì cái gì ?"
-"Báo thù !"
Sử Trường Đức cúi đầu, nặng nề nói ra hai chữ.
Vân Thiên Hà gật đầu vỗ vỗ vai hắn nói:
-"Nam nhi, có ân báo ân, có oán báo oán, phải có chí phấn đấu, ta
tin ngươi nhất định sẽ thực hiện được mục tiêu của mình !"
Sử Trường Đức quay người sang chỗ khác ,lau đi khóe mắt, ánh mắt tràn đầy cảm kích nói:
-"Xin lỗi các vị, ta còn có việc, hẹn ngày khác đi !"
Vân Thiên Hà hướng Tuyết Ông tiên sinh hành lễ, mỉm cười nói:
-"Tuyết tiên sinh, vãn bối cáo từ trước !"
Nói xong, quay người bước nhanh ra khỏi võ đường.
-"Tiên sinh...."
Đường Linh Vũ thấy Vân Thiên Hà rời đi, quay đầu nhìn Tuyết Ông
tiên sinh.
Tuyết Ông tiên sinh vẫn không nói gì, nhưng Đồ Thiên Lạc chen vào
nói:
-"Tên kia, đúng là không biết phân biệt, quá kiêu ngạo, chẳng qua gần đây được ông nội ta coi trong nên không có biết đến thân phận !"
Nghe lời này, ba ngươi đối với Đồ Thiên Lạc ngày càng chán ngán.
Đường Linh Vũ nói:
-"Chúng ta hồi phủ ăn cơm, không muốn phiền toái Thiên Lạc huynh đệ !"
-"Đồ ăn trong phủ đơn sơ, sợ các vị không quen, tiểu đệ đã đặt trước ở tửu lầu rồi, rất hi vọng được đón tiếp các vị ?"
Vừa nói, Đồ Thiên Lạc khẽ thất thần nhìn Đồ Linh Sa, ánh mắt hiện rõ lên vẻ ái mộ, nghĩ tới tuy cải trang giả nam mà đã xinh đẹp như tiên sa, nếu là lúc bình thường,... hắc hắc.. sau này...
Đường Linh Sa trong lòng cực độ chán ghét Đồ Thiên Lạc, ở kinh thành nàng gặp nhiều loại người a dua nịnh nọt, hơn nữa còn đều là con cháu hoàng thật so sánh với thiếu niên đồng lứa thành thục hơn rất nhiều, hôm nay tới Đồ phủ gặp phải loại người chủ động chạy tới nịnh nọt Đồ Thiên Lạc này, hiển nhiên người này biết rõ thân phận của họ.
Bông nhiên thấy người nọ quăng ánh mắt ái mộ tới, trong lòng Đương Linh Sa rùng mình một cái, chán ghét hừ lạnh một cái, quay mặt đi trực tiếp trở về phủ.
Đường Linh Vũ cũng từ chỗi nhã nhặn, lướt qua Đồ Thiên Lạc đuổi kịp muội muội.
Đồ Thiên Lạc thấy mọi người rời đi, trong lòng tức giận, nghĩ tới Vân Thiên Hà, trong lòng tàn bạo nói:
-"Một ngày nào đó, ta sẽ xử lý tên tiểu tử kia, khiến hắn sống không bằng chết."
Đường Linh Sa dọc theo đường phố, nghĩ tới bộ mặt ác tâm của Đồ Thiên Lạc, rồi nghĩ tới thiếu niên kì quái Vân Thiên Hà kia, đoán được mình là nữ nhi, nhưng cả buổi cũng không có nhìn qua một cái.
Nghĩ tới đây, Đường Linh Sa mắng thầm trong lòng:
-"Cái tên ghê tởm kia, bổn Quận chúa bộ dạng khó coi vậy sao ?"