Võ Động Thiên Hà
Chương 26 : Lòng hiếu kỳ
Ngày đăng: 21:33 20/04/20
Đường Linh Vũ ngẩn ngơ, vừa muốn mở miệng nói chuyện, nhưng cũng không biết nói gi.
Đường Linh Sa lúc này đã tới bên hồ, cười xấu xa, vỗ tay vui mừng trêu đùa nói:
-"Đáng đời, cứu người không được, lại được người ta cứu, lại còn bị người ta ném lên, mất hết thể diện !"
Đường Linh Vũ nghe được lời của muội muội, trêu đùa cưới nói, khuôn mặt không khỏi đỏ lên, cũng không còn muốn nghịch nước nữa, trong đầu nghĩ đến việc luyện công trong nước của thiếu niên kia, có thể nhịn thở lâu như vậy nhật định ta cũng có thể làm được.
Bởi vậy, Đường Linh Vũ hít một hơi thật sâu, một lần nữa nhảy vào trong hồ, lặn xuống.
Nhưng cũng chỉ chịu đựng được gần một nén hương thời gian, bất đắc dĩ Đường Linh Vũ nhìn cái bóng lờ mờ dưới đáy nước, rồi nhanh chóng ngoi lên mặt hồ, hô hấp.
Lúc này Tuyết Ông tiên sinh đi tới bên hồ, thấy vẻ mặt Đường Linh Vũ như đưa đám, cười nói:
-"Linh Vũ, ngươi và hắn có chỗ nào bất đồng đã rõ chưa, lúc trước không chịu cẩn thận quan sát, bây giờ thể nghiệm một lần hẳn đã rõ ràng chứ ?"
Đường Linh Vũ lên bờ mặc quần áo vào nói:
-"Tên kia giống môt con thủy quái hơn !"
Đi tiếp một đoạn hắn xoay người lại hỏi:
-"Tiên sinh, tại sao hắn tu luyện " Ngư Thị Luyện Thể Thuật " có thể nhịn thở trong nước gần một canh giờ, con ta ngay cả một nén hương con chưa được ?"
Tuyết Ông tiên sinh hướng đáy hồ nhìn thoáng qua, trong mắt hiện lên vẻ tinh quang nói:
-"Tu vi võ đạo của hắn vẫn chưa tới mức "tiên thiên võ sư " tu luyện công pháp luyện tạng, mà đã có thể nhịn thở trong nước lâu như vậy, chỉ có thể nói là hắn tu luyện một dạng công pháp rất thâm sâu tinh diệu, đó là "Thuật nín thở " !"
-"Thuật nín thở ?"
Đường Linh Vũ rất tò mò hỏi:
-"Tiên sinh, ta cũng muốn học loại công pháp, ngươi có thể dạy ta không ?"
-"Khụ khụ, cái kia...."
............
Vân Thiên Hà trên sân luyện công, tay cầm một cây thiết côn thật lớn, vũ động như đang cố hết sức, bộ dạng nhỏ bé như sắp bị cây thiết côn đè gãy.
Hắc bá thấy Vân Thiên Hà bộ dạng như dùng hết sức, trầm mặt xuống, nét mặt đem so sánh với đáy soong còn đen hơn, nghĩ thầm:
-"Tiểu tử này thật không thích hợp tu luyện "Phong ma côn pháp ", hay là hắn đang giả vờ giả vịt không muốn học ?"
Nhưng suy đoán của Hắc bá là hoàn toàn chính xác, Vân Thiên Hà quả thật không muốn học loại "Phong ma côn pháp" này, mặc dù tay cầm một cây thiết con trăm cân huy vũ tạo ra uy lực khổng lồ, nhưng tính linh hoạt lại kém đi. hơn tùy thân mang theo một cây gậy nặng như vậy, sợ rằng chưa đi được nửa bước đã ép người khác chịu liên lụy.
Đối với những loại công pháp thế này, Vân Thiên Hà không muốn học, nhưng mà lần trươc đáp ứng Hắc bá, cũng không có đổi ý, mà Hăc bá cũng giảo hoạt, biết rõ là công pháp " Bạo Cương Đoán Cốt Công " sẽ được mở ra cho mọi người, khiến hắn phải ngậm bồ hòn làm ngọt, cứ như vậy mà luyện "Phong ma côn ", khiến cho Hăc bá bỏ đi ý niệm để hắn tiếp tục luyện tập.
-"Tốt lắm, hôm nay dừng ở đây !"
Hắc bá bây giờ nhịn không nổi nữa, tâm tình bùng phát, không chịu được quát to bảo Vân Thiên Hà dừng lại.
Để cây gậy xuống, Vân Thiên Hà thở phào nhẹ nhõm nói:
-"Hắc bá, cây côn này quá nặng rồi, ta nghĩ sau nay nên đổi cây cung nhẹ hơn, với lực lượng của ngài có thể dùng được nó, nhưng lại để một tiểu võ sĩ như ta dùng, thật là quá sức mà !"
-"ít cái rắm, ngươi có thể kéo được thiết thai cung, vậy mà không cẩm nổi thiết côn nay sao ?"
Hắc bá trầm mặt, đi tới cầm bầu rượu, rót đầy ra bát, ngửa cổ uông ừng ực.
Vân Thiên Hà mồ hôi ròng ròng, nói:
-"Hắc bá, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, ngài nên so sánh rõ ràng, cung lực và trọng lực của cây gậy không thể ngang nhau...."
Thấy vẻ mặt dọa người của Hắc bá, Vân Thiên Hà biết có giải thích cũng vô dụng, bộ dạng dứt khoát làm như không thấy, cầm áo đi ra khỏi sân tập, nghĩ tới đem Vân Bôn ra ngoài dạo chơi một lát.
Ấu mã đang trong thời gian phát triển, không thể nhốt mãi được, phải để nó hoạt động thường xuyên, mới có lợi cho việc phát triển, hơn nữa còn bồi bổ tình cảm của chủ tớ càng thêm sâu sắc.
Cưỡi ngựa săn thú, cũng chính là hoạt đông hạng nhất trong các loại hoạt động khi rảnh