Võ Động Thiên Hà

Chương 436 : Địa liệt hắc giác thú

Ngày đăng: 21:37 20/04/20




Hạ Gia Tề Sơn là một dãy hoang sơn phụ cận nghìn dặm không có bóng người, nó xuyên qua một mảnh đại lục Bắc vực và giải đất giao tới Đông vực, từ trăm nghìn năm trước, thủy chung bị một tầm màn thần bí che đậy bên trong.



Nguyên nhân chính là nơi này có rất ít người tiến hành thăm dò, mà xung quanh giải hoang sơn này cũng có rất nhiều thực vật kỳ dị, cùng với mãnh thú linh cầm, chủng loại vô cùng đa dạng. Nơi đây có thể coi như một bảo khố, cũng là một hung địa.



Miệng núi tại gần biên cảnh La Lan quốc, kỳ thực là một sơn cốc cắt đoạn dãy núi này, người La Lan quốc gọi nó là Lang Yên Cốc.



Hiện tại đã tới lúc chạng vạng, gió tuyết đã dừng lại, một vòng mặt trời tàn tạ đọng lại nơi xa vời, hoàng hôn bao phủ đại địa, xuyên thấu qua sương mù dày đặc, để nơi đây phảng phất như bị bao phủ trong một mảnh huyết sắc.



Trong Lang Yên Cốc, từng tiếng hô rít gào không dứt tai, kinh hãi những đàn chim di trú trong sơn lâm, dọa chạy một ít linh cầm dị thú tương đối nhát gan.



- Hống!



Đột nhiên, một tiếng long ngâm nổ vang thiên địa, giống như là viễn cổ cự long bị giật mình tỉnh giấc, trong cơn cuồng nộ rống to điên cuồng, hội tụ một cỗ sóng triều luật động kích thích lực lượng thiên địa cường đại, liên tục quanh quẩn không ngừng trong phiến sơn cốc vắng lặng.



Dưới một tiếng Long Sư Thiên Ba Hống, từng đám từng đám hoang tuyết u lang giống như chó nhà có tang, khóc thét rít gào chạy trốn trong sơn cốc, mà những đầu hoang tuyết u lang không kịp chạy trốn, tại lúc âm ba sóng triều mạnh mẽ lan tới, giống như bị một thanh cự chùy đập mạnh, thân thể giống như tờ giấy, văng ngược ra xa, đập vào vách núi đá, thở nhiều hít ít.



Nhìn vào chỗ sâu trong sơn cốc, có thể thấy trên đường, lác đác có thi thể hoang tuyết u lang ngã xuống, còn có những đồng bọn phía sau trực tiếp coi như thức ăn điên cuồng tranh giành.



Máu tanh lan tràn sơn cốc, Lang Yên Cốc vốn bao trùm trong một màu trắng tinh khôi, hiện tại đã bị máu tươi nhiễm hồng.



Càng đi sâu vào bên trong, có thể nhìn thấy một ít thi thể cự thú khổng lồ, tựa ngựa nhưng không phải ngựa, bốn vó giống như chân to cự tượng, trên đầu còn có một chiếc sừng màu đen, hàm răng sắc bén như cá sấu, hình thể kinh khủng dữ tợn. Những thi thể cự thú này chính là địa liệt hắc giác thú cùng với những cự thú biến chủng sinh sôi nảy nở từ chúng bị giết chết!



Ầm…


Mộng Ly nhắc nhở Vân Thiên Hà một câu, liền cùng với Tầm Nguyệt hơi liếc mắt nhìn hai, hai nàng đồng thời khép hờ hai mắt, tâm bàn tay hạ xuống dưới, lòng bàn tay còn lại chạm vào mu bàn tay trước.



Trong lúc này, lực lượng trong thiên địa giống như bị một lời triệu hoán nào đó, nhanh chóng điên cuồng ngưng tụ như thủy chiều vào giữa lòng bàn tay của hai tỷ muội, lúc này toàn bộ miệng núi đều rung động kịch liệt. Thân thể hai nàng sau khi bị cỗ lực lượng cường đại này bao phủ, chậm rãi bồng bềnh khỏi mặt núi đá.



Chỗ lòng bàn tay của bọn họ, khi cỗ lực lượng kia đã ngưng tụ tới cực hạn, tựa như hình thành một cơn lốc lực lượng, sau khi bị hai nàng áp súc lại, cỗ lực lượng thiên địa này tại lúc còn chưa phát động đã mang tới tính hủy diệt chí cường, lòng núi xung quanh lay động, theo một cỗ lốc xoáy bay lượn khắp bầu trời.



Đúng lúc này, nhị nữ đồng thời mở mắt hạnh, trong đôi mắt hiện lên tinh quang, hành động của bọn họ giống hết nhau, trôi nổi giữa không trung, lòng bàn tay ngưng kết cỗ lực lượng thiên địa chí cường kia, liền mạnh mẽ hướng xuống đài cao bên dưới oanh kích.



Ầm…



Long nữ tỷ muội tựa hồ có thể nắm vững được lực lượng mượn từ thiên đại này, tại lúc lực lượng oanh kích mạnh mẽ, vốn bản thân đã có tính hủy diệt cường đại, lại được ngưng tụ thành một điểm, đủ để phá vỡ cả một mảnh vách núi nứt nẻ.



Cỗ lực lượng này được bọn họ khống chế một cách chính xác oanh kích vào đài cao nhô hẳn ra ngoài, giống như là một thanh tuyệt thế bảo kiếm ngưng tụ từ lực lượng thiên địa, từ chỗ đài cao nhô ra kia, trực tiếp cắt đứt một mảnh vách đá thật lớn, để lại một vết tích trơn nhẵn không gì sánh được, giống như cả ngọn núi bị sụp xuống, vang lên tiếng ầm ầm vang vọng không gian.



Đồng thời với tiếng động vang lên không dứt, một mảng vách núi thật lớn bị hai nàng đánh đổ ầm ầm, trượt dài xuống miệng núi bên dưới, giống như bị bám một cỗ cơn lốc núi đá. Vô số mảnh vụn và cây cố, đều theo mảnh vách núi thật lớn, thật nặng không gì sánh được này nện xuống.



Mà hiện tại, trong miệng núi, tốc độ của Vân Bôn đã phát huy tới cực hạn, thế nhưng nó vẫn dứt khoái tiếp tục dồn sức gia tốc, tựa hồ như muốn phá vỡ cực hạn, đạt tới một cảnh giới nào đó.



Mà Vân Thiên Hà cũng cảm nhận được một cỗ lực lượng thiên đại vô cùng cường đại tác dụng vào vách núi, hắn biết vách núi đá bị trôi xuống sẽ mang tới tính hủy diệt vô cùng khủng khiếp, tựa như long trời nở đất, bọn họ bên dưới lòng núi khổng lồ, thực sự vô cùng nhỏ bé.



Đồng thời lúc đại địa run rẩy, hắn cũng không ngừng truyền một cỗ tinh linh chi khí vào trong cơ thể Vân Bôn, giúp nó có thể duy trì tốc độ cực hạn như thiểm điện, tiếp tục lao về phía trước.