Võ Động Thiên Hà

Chương 437 : Tọa kỵ tiến hóa

Ngày đăng: 21:37 20/04/20




Ầm ầm…



Ngay lúc tốc độ của Vân Bôn đã đạt tới cực hạn, nhưng nó vẫn tiếp tục liều mạng gia tốc chạy trốn, lúc này vách núi đá thật lớn từ trên cao đổ ập xuống, từng khối cự thạch khổng lồ cũng văng tung tóe tới bốn phương tám hướng.



- Thiên Hà cẩn thận!



Tầm Nguyệt trôi nổi giữa không trung nhìn thấy Vân Thiên Hà bị một khối cự thạch thật lớn lao tới, lo lắng lớn tiếng nhắc nhở, nàng khẩn trương hô lớn, cổ họng như sắp bị phá vỡ rồi.



Nhưng ngay sau đó, một màn thần kỳ đã xảy ra.



Chỉ thấy thời điểm Vân Thiên Hà sắp bị cự thạch đập trúng, thân thể hắn dĩ nhiên trong tình thế chạy trốn tới cực hạn này bắt đầu hư hóa, dần dần, mang theo một loạt lưu quang quỷ dị, nháy mắt sau đó, chợt thấy được thân ảnh của Vân Bôn đã xuất hiện cách đó rất xa, mà trong nháy mắt tiếp theo, không ngờ nó đã xuất hiện bên ngoài một dặm.



- Trời ạ, mã vương thú lại đột phá cực hạn, tiến hóa rồi!



Tầm Nguyệt vẫn một mực khẩn trương quan tâm an nguy của Vân Thiên Hà và Đường Linh Toa, nhìn thấy bọn họ đã thoát khỏi hiểm cảnh, không khỏi thốt lên sợ hãi than.



- Thuấn di, đây là thuấn di, không nghĩ tới mã vương thú của hắn sau khi đột phá tốc độ cực hạn lại có được bản lĩnh thuấn di!



Mộng Ly chứng kiến toàn bộ quá trình rõ ràng không gì sánh được, lúc này nàng đã không còn quan tâm tới cả một mảnh núi đá cực lớn nặng nề rơi xuống, cũng đã vứt khỏi đầu hình ảnh hắc giác thú bị chôn thây bên dưới vốn khiến nàng vô cùng sảng khoái, con mắt vẫn chằm chằm nhìn vào thân ảnh Vân Thiên Hà, cũng giống Tầm Nguyệt không khỏi phát ra tiếng sợ hãi than.



- Tỷ tỷ, tỷ mau nhìn!



Lúc này, Tầm Nguyệt lại thét lên kinh hãi.



Mộng Ly nghe được thanh âm, liền quay đầu lại nhìn, nhất thời hai con mắt mở to.



Tại lúc vách núi đá thật lớn sắp sửa lấp đầy miệng núi, mấy thất Phi Tuyết Mã vốn chăm chú chạy theo phía sau Vân Bôn, nhưng đã bị bỏ cách một đoạn rất xa, lúc các "nàng" không thể theo được cước bộ của Vân Bôn, mắt thấy cả một ngọn núi nhỏ mai táng bên dưới, lúc này đồng thời phát ra tiếng tê rống mãnh liệt.




- Nếu Thiên Hà và Linh Toa không có việc gì, như vậy, chúng ta tiếp tục trở lại, trên người bẩn chết rồi, nếu như có một hồ nước tắm rửa thì tốt rồi!



Vân Thiên Hà ngẫm lại, nơi này phát sinh động tĩnh lớn như vậy, linh thú phi cầm xung quanh hẳn là đã bị dọa sợ chạy mất rồi, so sánh mà nói hẳn là an toàn hơn so với cánh đồng tuyết, liền gật đầu đồng ý.



Vì vậy, mấy người dắt theo ngựa, lần thứ hai trở về chỗ cũ, tới chỗ bị vách núi lấp đầy, quả nhiên nhìn thấy nơi đó có một sơn động nửa lấp kín.



Vị trí sơn động này tương đối hẻo lánh, Vân Thiên Hà bước tới nhìn một chút, vị trí cũng không cao, liền nhảy lên, đến chỗ động khẩu, phát ra tinh thần cảm ứng bên trong một chút.



Cảm ứng bên trong, có chút khoảnh cách, cũng có chút chiều sâu, bên ngoài coi như rộng rãi, vừa lúc có thể để cho mấy thất ngựa cùng nghỉ tạm.



Suy nghĩ một chút, Vân Thiên Hà rút ra Vân Tru, tại bên trong vách đá khoét thành hai lỗ hỗng tương đối lớn, sau đó đánh mạnh một quyền, vang lên tiếng ầm ầm, cự thạch ngoài cửa động sụp đổ xuống.



Mộng Ly chờ Vân Thiên Hà thanh lý cửa động, liền khẩn cấp tiến vào bên trong thăm dò.



Vân Thiên Hà để Tầm Nguyệt và Đường Linh Toa theo vào, cũng để cho Vân Bôn dẫn theo hai thất Phi Tuyết Mã nhảy vào bên trong sơn động, ngay tại bên ngoài, chỗ khá rộng rãi nằm úp sấp nghỉ ngơi, hắn một lần nữa ra khỏi động, tìm bên ngoài một ít cỏ dại tươi mới, lại cho vào trong đống cỏ một ít thảo dược khôi phục thể lực, để lên trên tảng đá cho mấy thất ngựa ăn, cuối cùng khoét một tảng đá lớn tạm thời che chắn trước cửa động, xong xuôi mới tiến vào trong chỗ sâu huyệt động.



- Da, da, thật tốt quá!



Ngay lúc Vân Thiên Hà đi vào chỗ sâu trong huyệt động, đột nhiên nghe được tiếng reo vui sướng hưng phấn của Mộng Ly, không biêt các nàng đã phát hiện ra cái gì, vì vậy liền đẩy nhanh bước tiến.



Huyệt động này có chút uốn lượn, cũng mười phần tối đen.



Vân Thiên Hà đi chừng hơn ba chục bước, tiến vào chỗ sâu nhất trong huyệt động, bất quá khi hắn tiến tới nơi này, đột nhiên bị một tia sáng kỳ dị chiếu thẳng vào mắt.



Chờ khi con mắt của hắn có thể thích ứng được tia sáng kỳ dị này, thấy rõ cảnh trí trong huyệt động, nhất thời con ngươi trừng lớn.