Võ Động Thiên Hà
Chương 490 : Phá lô
Ngày đăng: 21:38 20/04/20
Ra khỏi sơn đạo, đi trên giải đất bằng phẳng bình nguyên, hơn chục thất ngựa phi cuồn cuộn, dưới ánh hoàng hôn, thành Lợi Châu đã hiện ra trước mắt.
Cửu thành có chút tổn hại, cũng không tu sửa, không còn thủ vệ tại cửa uy phong lẫm lẫm kiểm tra người qua lại như trước kia, tối đa chỉ có hai lão lính dày dạn ngồi xổm trước cửa, lau mồ hôi trên trán, nhãn thần chết lặng nhìn người qua lại trên đường, đối với bọn họ mà nói, cuộc đời này cũng chỉ như vậy mà thôi.
Lúc đoàn người Vân Thiên Hà tiến vào trong thành, người đi đường đều hiện rõ thần sắc vội vội vàng vàng, xung quanh đường cái rất thanh lãnh, không còn tình cảnh ồn ào nhốn nháo như trước kia.
Một tòa thành trì đã từng giàu có, tựa hồ hiện tại mất đi sức sống, có chút hiu quạnh.
Trên con đường tiến về phía Đồ phủ, Vân Thiên Hà thu toàn bộ tình cảnh hiu quanh chán nản vào trong mắt, mặc dù rất nhiều địa phương, cửa hàng các loại trải qua chiến loạn đã được chữa trị, nhưng xu hướng xuy tàn vẫn như trước, rất khó tiếp tục khôi phục sinh cơ như trước.
Dù sao trong lòng Vân Thiên Hà biết, tình cảnh thành thị trở nên hiu quạnh lạnh lẽo như hiện tại có liên quan rất lớn đối với việc Đồ thị mấy lần gặp phải kiếp nạn.
Đồ thị đã cắm rễ tại Lợi Châu trăm năm, chi hệ đông đảo, có thể nói là đại gia nghiệp đại, thế nhưng hầu như trong vòng một đêm trải qua lần hành động ám sát diệt môn, khiến cho mấy chi nhánh của Đồ thị bị tận diệt, thậm chí trong tòa thành thị này, một ít gia tộc có liên quan với Đồ thị cũng lần lượt bị liên lụy.
Lần náo động lớn trước kia, không chỉ khiến cho mấy chi nhánh Đồ thị diệt vong, càng làm cho phương diện sản nghiệp Đồ thị bị phá hủy nghiêm trọng chưa từng có trong lịch sử.
Rất nhiều thương gia sinh ý chịu cảnh liên lụy, cũng không dám tiếp tục qua lại sinh ý với Đồ thị, hơn nữa đám người ám sát Đồ thị đã từng dừng lại tại thành Lợi Châu một thời gian, thời điểm đó đã triệt để chặt đứt bất cứ qua lại trên phương diện sinh ý, suốt ngày chỉ có thể trốn tránh bên trong cơ quan mật thất dưới mặt đất, chỉ hy vọng bảo toàn tính mệnh chính mình.
Đồ thị tại Lợi Châu rơi vào cảnh suy tàn, hơn nữa liên tục trải qua vài lần kiếp nạn, sau đó người Đồ thị trốn trong mật thất ngầm, hầu như ngăn cách liên hệ với bên ngoài, điều này khiến cho một số gia tộc bị liên lụy dần dần rời khỏi thành Lợi Châu.
Thành Lợi Châu trải qua lần náo động trước đó, rất nhiều thương gia không dám trở lại Lợi Châu buôn bán, mà các thương nhân trong thành Lợi Châu cũng nhanh chóng chuyển hướng chạy sang các thành thị khác buôn bán, bách tính bình thường luôn ở trong nhà không dám ra khỏi cửa, bởi vì sau vài lần sự kiện áp sát, khiến cho toàn bộ thành Lợi Châu máu chảy thành sông, so với hành cộng tẩy trừ của Đồ thị tại Lợi Châu còn ác liệt và tanh máu hơn rất nhiều.
Loại hiện trạng này giằng co trong thời gian không tới nửa năm, bởi vì đại đa số người trong thành Lợi Châu đều có quan hệ với Đồ thị, đã hiện rõ xu hướng suy tàn, nhưng từ đó cũng có thể thấy được lực ảnh hưởng của Đồ thị tại Lợi Châu có bao nhiêu to lớn.
Khi đi tới cửa lớn rách nát của Đồ phủ, Vân Thiên Hà xuống ngựa, thấy xung quanh đều một cảnh tượng rách nát bất kham, trong phủ rất nhiều phòng ốc sụp đổ, cũng không hề được tu sửa qua.
Một tòa phủ đệ nguyên bản to lớn như vậy, ngày hôm nay lại bị phá hủy tàn tạ, Vân Thiên Hà thu hết toàn bộ cảnh tượng suy bại vào trong mắt, bàn tay nắm chặt, cho dù không thương tâm nhiều lắm, thế nhưng dù sao đây cũng là gia đình hắn từng sinh sống!
Kẹt…
- Tỷ tỷ, không phải là chuyện này, chuyện tình của Túc Dao và muội muội Tô Tuyết muội đã biết, cũng biết các nàng từng là nữ tử thanh lâu, lúc các nàng ở Kinh Thành đã quen biết với Thiên Hà, về phần quan hệ giữa các nàng, muội không rõ ràng lắm, chỉ là khi trở lại nơi đây, muội chung quy nhịn không được tưởng niệm mẫu thân!
Tầm Nguyệt nói:
- Nếu như muội tưởng niệm mẫu thân, hôm nay rảnh rối, ta đưa muội về thăm người, chúng ta không nói cho Thiên Hà biết là được!
Mộng Ly buồn bực trừng mắt liếc nhìn hai nàng.
Liên Tinh đang chuẩn bị tự mình động thủ nấu nước, nhìn ra tâm thần Mộng Ly lo lắng, sau khi để siêu nước trên bếp lò, lại đốt lửa xong, liền đứng dậy nói:
- Nha đầu, tâm đố kỵ mỗi nữ nhân đều có, không thể nào tránh khỏi, thế nhưng ngươi nên lo lắng rõ ràng tình trạng thân thể chính mình, còn có tình huống đặc thù của Thiên Hà nha!
Ô Lan đã ngồi xuống, nàng và Bạch Nương Tử để bao quần áo sang một bên, cũng đang bận rộn công việc chuẩn bị.
Trợ giúp thu thập gian nhà, Bạch Nương Tử nghe được lời nói của Liên Tinh, đột nhiên nói với Mộng Ly một câu:
- Nha đầu, nàng nói ất đúng, nam nhân hoa tâm ngươi không có biện pháp, nhưng nếu muốn nắm giữ cũng không có biện pháp, mà ba người các ngươi lại không có cách nào giúp hắn sinh hài tử, nguyên nhân đặc thù của hắn, đến nay vẫn chưa có con cái nố dòng truyền thừa huyết mạch, khiến cho các trưởng lão mười phần sốt ruột, cho dù hắn không tìm, nhưng trước khi nghi thức đăng vị phong thần diễn ra, các trưởng lão cũng sẽ tìm mấy người thích hợp trong tộc giúp hăn sinh hài tử, đến lúc đó, cho dù chính hắn không tình nguyện cũng phải tiếp thu!
Liên Tinh gật đầu, nói tiếp:
- Xác thực là như vậy, tuy rằng các trưởng lão không nói tới chuyện này, thế nhưng theo như lời của Ngả Khả Phạm Ny, bọn họ vẫn luôn đặt trong lòng, so với đến lúc đó ép buộc Vân Thiên Hà tìm nữ nhân, còn không bằng để hắn chủ động một chút, đối với nữ tử ngưỡng mộ hắn trong lòng, các ngươi không thể đố kỵ được, phải có trái tim bao dung, nếu như là nam nhân bình thường, ta sẽ không nói ra những lời này đâu!
Đường Linh Toa cắn môi, đột nhiên nói:
- Vậy để Thiên Hà nạp hai người kia làm thiếp đi, hắn đã đáp ứng ta, chuyện trong nhà ta làm chủ!
Nếu như Vân Thiên Hà có mặt ở đây, nghe được những câu nói này, chắn chắn sẽ bất đắc dĩ thở dài, nữ nhân chính là nữ nhân, chủ đề cùng một chỗ, vĩnh viễn đều là chuyện nhà!