Võ Động Thiên Hà
Chương 491 : Tinh bình và võ kinh
Ngày đăng: 21:38 20/04/20
- Đại ca ca, rốt cuộc huynh đã trở về, Nhạc nhi rốt cuộc cũng đợi được huynh về rồi, ô ô…
Khi Vân Thiên Hà vào Tây viện, người đầu tiên nhìn thấy chính là một thiếu niên chừng mười hai mười ba tuổi đang trong sân luyện công, tại lúc hắn còn chưa tỉnh tinh thần lại, chỉ thấy thiếu niên này chạy tới, ôm lấy cánh tay của hắn vui quá thành khóc.
Thiếu niên này chính là Yên Nhạc Nhi, vài năm không gặp, hắn đã từ một hài đồng phấn nộn đáng yêu, trở thành một thiếu niên trong non nớt lại ẩn chứa vẻ thành thục.
- Nhạc nhi, ngươi từng đáp ứng đại ca ca, không được khóc!
Vân Thiên Hà ngồi xổm xuống, lấy tay lau đi nước mắt trên má.
Yên Nhạc Nhi lập tức ngừng khóc, lau khô khóe mắt, liên tục gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo ánh mắt kiên nghị.
Lúc này Vân Thiên Hà mới cười cười vói hắn, sờ sờ đầu, quay sang nhìn thấy một vị lão giả đầu tóc bạc trắng ngồi trong phòng, người này tỏa khí tức tang thương năm tháng, trên khuôn mặt già nua khô gầy lộ ra vài phần lãnh đạm, hắn nhìn Vân Thiên Hà chỉ hơi gật đầu rồi bước rới.
Yên Nhạc Nhi nói:
- Đại ca ca, đây là Chu gia gia, trước đây thời điểm chúng ta chạy nạn ca ca đã gặp qua người rồi!
Vân Thiên Hà gật đầu với vị Chu gia gia này, liền hồi trưởng lại, vị lão nhân này chính là di lão Huyền Môn bị xuyên thấu qua xương tỳ bà bọn họ gặp được trước kia, người này cực kỳ tinh thông cơ quan thuật.
Sau khi gặp qua Chu lão, lúc này trong phòng lại có hai vị lão giả bước ra, Vân Thiên Hà nhìn hai người này có điểm xa lạ, Nhạc nhi liền giới thiệu, trong hai lão giả có một người là di lão Huyền Môn, tên là Tiêu Chính Nam, không biết có phải có quan hệ với Tiêu thị Hải Châu hay không.
Mà một người còn lại, Vân Thiên Hà chỉ nhìn tướng mạo và dung mạo, thọ mi rất dài, đều là màu tuyết trắng, lỗ tai so với người bình thường không quá giống nhau, người này hẳn là trưởng lão Tuyết tộc, hậu duệ Linh tộc. Sau đó Hắc bá giới thiệu, vị lão giả này tên là Thu Phúc, là một trong những người được Linh tổ phái tới đây tọa trấn Đồ thị.
Sau khi phân biệt chào hỏi, Vân Thiên Hà còn chưa kịp nói mấy câu với mấy vị lão giả này đã bị đám thiếu niên lục tục từ trong phòng đi ra bao quanh kín mít. Những thiếu niên này chính là các hài tử vẫn thường luyện công trong võ đường thời điểm hắn mới rời đi, hôm nay bọn họ đã trưởng thành, cũng hiểu chuyện hơn, thấy Vân Thiên Hà, tất cả đều có vẻ rất hưng phấn kích động.
- Thiên Hà, tu vi của ngươi hiện tại đã đạt tới cảnh giới nào rồi?
- Võ Thánh!
- A, Võ Thánh, tốt…
Đồ Chính Minh gật đầu lẩm bẩm một câu, lập tức nghĩ tới điều gì, con mắt đột nhiên trợn trừng, hít một hơi lãnh khí, không thể tin tưởng nhìn vào Vân Thiên Hà nói:
- Cháu vừa nói cái gì, Võ Thánh?
Cho dù là Đồ Nguyên Tán nghe xong lời này, khuôn mặt vốn rất bình tĩnh kia cũng không tránh khỏi hiện lên vẻ khiếp sợ, vẻ mặt động dung nói:
- Cháu là nói, cháu đã đột phá cảnh giới siêu phàm Võ Thánh?
Vân Thiên Hà biết bọn họ nhất thời không hồi phục lại tinh thần, chỉ gật đầu, không nói nhiều lời.
Đồ Nguyên Đồ nhắc nhở nói:
- Đại ca, phần thành tựu của Vân Thiên Hà đối với võ giả bình thường chúng ta mà nói đã là tốc độ thiên tài yêu nghiệt rồi, thế nhưng huynh lại không biết, trên đường trở về, nó còn dẫn theo mấy người, thực lực đều sâu không thể dò được, khi huynh nhìn thấy mấy người này, đừng thất thố như hiện tại là được!
Đồ Nguyên Tán ngây người hồi lâu mới dần dần bình tĩnh lại, tràn đầy vui mừng nhìn Vân Thiên Hà, nói:
- Lão phu dùng thời gian hơn mười năm cũng không đột phá được vách chắn cảnh giới Võ Thánh, hôm nay lại có thể được chứng kiến tử tôn Đồ thị chúng ta xuất hiện một vị Võ Thánh, sau này trăm tuổi đi gặp liệt tổ liệt tông cũng có thể tươi cười, Thiên Hà, cháu làm tốt lắm!