Võ Động Thiên Hà
Chương 502 : Cái giá của sự âm hiểm
Ngày đăng: 21:38 20/04/20
Thế giới võ giả, cường giả vi tôn!
Trong thế giới này, con người truy cầu cực hạn của võ đạo, muốn đạt đến cảnh giới Thiên Vị lĩnh vực, phá toái hư không, cầu được trường sinh, đó chính là mơ ước chung của tất cả bọn họ.
Trong thế giới võ giả, võ giả cấp bậc thấp, luôn dùng ánh mắt ngưỡng mộ để nhìn những võ giả cấp bậc cao!
Có lẽ có người coi thường điều đó, cho rằng điều đó bất quá chỉ là phù vân, nhưng kết quả hắn nhận được chính là một cuộc sống hèn mọn, hoặc là uất ức chết đi giống như một con kiến hôi.
Trong mắt cường giả, địa vị của những kẻ yếu nhược thủy chung chỉ là kiến hôi mà thôi.
Đám võ giả bị coi như kiến hôi chết đi trong Thanh Long sơn, bọn chúng muốn trở nên mạnh mẽ nên đã phụ thuộc vào cường giả, nhưng chẳng qua chúng cũng bị cường giả lợi dụng như một công cụ, trong con mắt của cường giả, chúng thủy chung vẫn chỉ là những con kiến hôi, cho nên chúng mới táng thân ở nơi này.
Vân Thiên Hà tiêu diệt một cao thủ thực lực cấp Tông sư ẩn núp ở một nơi bí mật gần đó, lấy thực lực hiện tại của hắn, những kẻ này trên cơ bản chỉ cần phất tay là giết được, ngậm ngùi táng thân trên sườn núi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trong quá khứ, Tông sư đối với hắn là một tồn tại xa vời. Hắn có nỗ lực thế nào, trí tuệ có siêu việt tới đâu, nhưng trước mắt Túc Tĩnh Vương, một kẻ có quyền thế, lại có thực lực cấp Tông sư, hắn chỉ có thể lựa chọn chạy trốn.
Trải qua nhiều năm nỗ lực, khi hắn từng bước trưởng thành tới giai đoạn hiện nay, có thể trong nháy mắt đánh chết một cao thủ cấp bậc Tông sư, khi hắn nhận thấy mình đã có thể chống lại một nhân vật như Túc Tĩnh Vương, thì trong lòng hắn, cũng không hề có sự tự mãn, mà lại là một loại sầu lo.
Bởi hắn đã từng gặp qua những cao thủ so với Túc Tĩnh Vương còn lợi hại hơn, có những Nhân Cảnh Võ Thánh tiêu dao trong nhân gian, không bị bất luận điều gì ước thúc, cũng có những Võ Tôn lánh đời không ra, một lòng truy cầu cảnh giới võ đạo càng cao hơn, truy cầu trường sinh bất tử, phá toái hư không. Con đường mà hắn phải đi, vẫn cần cố gắng tiếp tục hơn nữa, không hề có giới hạn.
Sau khi đánh chết năm kẻ ẩn núp trong núi, Vân Thiên Hà cũng không tiếp tục điều tra xung quanh nữa.
Hiện tại người đến Thanh Long sơn này, bất kể là đục nước béo cò, hay truy tìm bảo vật, đã càng ngày càng nhiều, trong này có cả lâu la của Thiên U Ám Điện, Thiên Tháp, Trường Sinh Giáo, hoặc là Nhật Tông phái đến thăm dò, cũng đều bị ám sát không một tiếng động, táng thân nơi sườn núi, không có bất kỳ người nào cảm nhận được.
Trong núi nhiều người như vậy, chết đi mấy tên, ai thèm để ý?
Nhưng đúng lúc hắn ra tay, Vân Thiên Hà đột nhiên nắm chặt tay, đồng thời trên tay hiện lên một đoàn hỏa diễm màu xanh lam, khi đoàn hỏa diễm tiếp xúc với hạt châu trên áo, hạt châu trong nháy mắt liền bị đóng bằng, lập tức bốc cháy, toát ra một đoàn sương mù màu đen.
A…
Chúc Cống hét thảm một tiếng, khi hắn cảm thấy hàn ý lạnh lẽo vô cùng đang xâm nhập tâm trí của mình, hắn muốn vận công chống đỡ, nhưng lập tức nhận ra, hắn mới vận khí một chút, trong nháy mắt tựa hồ như bị điểm huyệt, cỗ hỏa diễm kia bắt đầu ăn mòn thân thể hắn, tựa như muốn thiêu đốt linh hồn hắn.
Chúc Cống thảm thiết ngã lăn trên mặt đất, Vân Thiên Hà liền vung bàn tay, cỗ hỏa diễm màu xanh lam trong lòng bàn tay biến mất, ngồi xổm xuống nhìn Chúc Cống, lạnh nhạt nói:
- Mấy trò hề đó cũng có chút thực dụng, nếu ta đoán không nhầm, trong hạt châu đính trên áo ngươi có một cổ độc, nếu như chạm phải cổ độc sẽ xâm nhập vào trong cơ thể, như vậy thật là độc ác, thật là hiếm thấy!
Trong cơ thế Chúc Cống đang bị một cỗ hỏa diễm thiêu đốt, môi của hắn bị đông lạnh muốn chết, thân thể uốn éo, vô cùng thống khổ, nhưng trong miệng vẫn run run nói:
- Ngươi, ngươi làm sao…có thể nhận ra…
Vân Thiên Hà chỉ trơ mắt nhìn Chúc Cống bị hỏa diễm màu xanh lam thiêu đốt, thản nhiên nói:
- Một kẻ có thực lực cấp bậc Tông sư, trên người mang vật tị độc nếu sợ độc vật thì trên đời này còn ai có thể chịu được, ngươi dụng tâm rất kín đáo, ngươi muốn dùng phương pháp đó để ta tiếp xúc với chiếc áo trên người ngươi, hiển nhiên chiếc áo đó cũng là vật đặc biệt. Hơn nữa đồ án trên đó, rõ ràng chính là đồ án của nội bộ Thiên Tháp. Ngươi bố trí tất cả để đối phó với ta, tưởng ta sẽ ngu ngốc bại trên tay ngươi sao?
Chúc Cống nghe xong lời này, ngón tay run run chỉ về phía Vân Thiên Hà, không nói thêm được lời nào, tuyệt khí mà chết.
Khi cỗ hỏa diễm màu lam thiêu đốt bên trong thân thể hắn biến hắn trở thành tượng băng, Vân thiên Hà dùng đầu ngón tay chạm nhẹ, cả thi thể Chúc Cống cùng với y phục đều vỡ tan thành những khối băng trong suốt.
Còn túi hương kia đã rơi ra ngoài, hoản hảo không tổn hao gì nằm trên mặt đất, mơ hồ lộ ra một cỗ lực lượng quỉ dị…