Võ Động Thiên Hà
Chương 61 : Theo dõi
Ngày đăng: 21:33 20/04/20
Thanh niên không rõ vì sao sư phụ lại nhắc tới An Tư Tửu này, đây là một điển cố bị lịch sử bao phủ gần trăm năm, trong ấn tượng của hắn, hình như đã từng đọc qua một thiên tạp ký, trong tạp ký có giới thiệu đơn giản về lai lịch của An Tư Tửu, là một đoạn cố sự ái tình rất thê mỹ.
Suy nghĩ một chút, thanh niên nói:
- Thuật lại là nói về một nữ nhân tên là An Tư, nàng yêu một người nam tử, nhưng vì một số nguyên nhân mà không thể sống cùng với người yêu, vì vậy nữ tử này cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, nước mắt của nàng chảy vào trong tửu trì, và rượu nhưỡng ra cũng không giống bình thường, cho nên thiên hạ nghe tiếng, lúc đó gọi rượu là Tương Tư, sau khi nữ tử tên là An Tư mất đi, người nhà nàng vì muốn kỷ niệm, đã đổi tên thành An Tư.
Lão gia nghe xong, lắc đầu nói:
- Thuận lại tuy là nói như vậy, thế nhưng An Tư Tửu dùng nước mắt nhưỡng rượu, đã có kỳ quái, rất nhiều tửu phường đã từng thử qua, có thể nhưỡng ra rượu có chút thay đổi mùi vị, thế nhưng không thể nào so sánh được, đoạn cố sự kia chỉ là một ít nho sinh bịa đặt ra để lừa dối thế nhân mà thôi!
Lúc này, thấy Tiểu Tô bưng một bầu rượu đi tới, mấy người lập tức dừng nói chuyện.
Tiểu Tô để rượu lên trên bàn, chỉ hơi gật đầu, rồi nhanh chóng rời đi bắt chuyện với những người khác, thanh niên lúc này mới lại nói:
- Sư phụ, đồ nhi vẫn không giải thích được, chúng ta nguyên bản muốn tới Kinh Thành, thế nhưng người mang bọn con đi đường vòng, ngàn dặm xa xôi đến Lợi Châu lẽ nào vì rượu An Tư kia sao?
- Cũng không phải!
Lão giả nói:
- Rượu bất quá chỉ là thứ chảy vào bụng mà thôi, mà tới Kinh Thành cũng không cần phải nóng lòng nhất thời, không làm lỡ khoa khảo của con, lão phu chủ yếu là muốn đến thăm một lão bằng hữu năm xưa, cũng thực hiện một hứa hẹn!
Lúc này, Vân Thiên Hà mang theo một bình men rượu nhỏ, từ hậu đường đi ra, phía sau còn có một tiểu hài đồng.
An Nhạc cầm một chiếc máy quay gió xếp bằng giấy, đang không ngừng thổi, máy quay gió kia vù vù vù nhè nhẹ bắt đầu chuyển động, tiểu tử này chơi đùa vui vẻ tới mức không muốn buông tay.
Đi tới phòng ngoài, Vân Thiên Hà sờ sờ vào đầu An Nhạc nói:
- Tiểu Nhạc Nhi, quái ca ca phải đi rồi, lúc rảnh rối ca ca sẽ tới thăm ngươi!
- Ca ca, sau này ngươi phải thường xuyên tới nha, Nhạc Nhi sẽ nhớ ngươi đó!
- Vị muội muội này, ngươi có nhìn thấy một vị nam tử đi vào hậu viện hay không?
Vị thiếu nữ này nói:
- Có gặp, hắn đã đi rồi, từ cửa phía sau rời đi, thực sự là một quái nhân!
Nói xong, vị "thiếu nữ" này liền nghênh ngang bước ra khỏi cửa hàng son phấn.
Chỉ để lại hai vị hữ hầu đầy bụng kỳ quái, thực sự là một quái nhân!
Ngoài cửa hàng son phấn, thanh niên đứng gần đó, cũng không thấy người nào đi ra, nghĩ thầm tiểu huynh đệ đó liệu có thể từ một địa phương khác đào tẩu rồi hay không? Nhưng lúc này trong cửa hàng có một vị thiếu nữ đi ra, thanh niên không có ý tứ tiếp tục nhìn xung quanh cửa hàng, rồi quay đầu che giấu xấu hổ.
Chỉ là khi thiếu nữ kia đi quan bên cạnh thanh niên, tỏa ra một làn gió thơm, thanh niên nhịn không được qua sát thiếu nữ này vài lần, cảm giác nàng ta rất không giồng người bình thường, có một cỗ khí chất rất hấp dẫn người khác, hắn chưa bao giờ nhìn thấy qua một vị kỳ nữ tử như vậy, không khỏi tim đập nhanh hơn.
Ai biết thiếu nữ liền quay đầu quan sát hắn vài lần, hung hăng trừng mắt nhìn hắn:
- Nhìn cái gì vậy? Chưa thấy qua mỹ nữ bao giờ sao?
Thanh niên đỏ bừng mặt ngượng ngùng, cúi đầu không dám nhìn nhiều, nói:
- Cô nương thứ lỗi, tiểu sinh…
- Hừ!
Thiếu nữ hừ lạnh một tiếng, cũng không tiếp tục để ý tới thanh niên, liền nghênh ngang bước đi.
Mãi cho tới khi thân ảnh kia đi xa, thanh niên mới ngẩng đầu nhìn về phía bóng lưng "thiếu nữ" dần biến mất, lẩm bẩm nói:
- Không biết là kỳ nữ tử nhà ai, khi nào mới có thể gặp lại…