Võ Động Thiên Hà

Chương 85 : Ác thiếu

Ngày đăng: 21:34 20/04/20




Vân Thiên Hà ngồi tại Túc Tĩnh Vương phủ cả nửa ngày, Túc Tĩnh Vương vẫn không hề thấy xuất hiện, chỉ ngồi nói với Tĩnh Vương Phi một số chuyện không đề tài, hắn cũng không biết rốt cuộc Tuyết Ông Tiên Sinh gọi chính mình đến Tĩnh Vương Phủ là muốn điều gì?



Nghi hoặc như vậy, không chỉ có Vân Thiên Hà, ngay cả Đường Linh Vũ rất nhu thuận đứng một bên cũng không nghĩ ra, thỉnh thoảng hắn nhìn mẫu thân của chính mình, lại nhìn sang muội muội đỏ hồng khuôn mặt, tâm tư rất nhanh quay ngược trở lại, nghĩ thầm, không phải chính mình sắp có muội phu rồi đấy chứ?



Nghĩ vậy, Đường Linh Vũ liền dùng ánh mắt quét sang Vân Thiên Hà tiếp tục thầm nghĩ.



- A, hắn làm muội phu của chính mình kể ra cũng hợp, còn hơn đám đáng ghét kia, so với chúng mạnh hơn mười lần, nếu như sau đó… Hắc hắc!



Không biết nghĩ tới cái gì, Đường Linh Vũ đứng một bên cười trộm vài tiếng.



Vân Thiên Hà thấy Đường Linh Vũ cười trộm bên cạnh, đột nhiên nghĩ tới nụ cười này có điểm âm hiểm.







Lúc rời khỏi Túc Tĩnh Vương Phủ, đi trên đường, Vân Thiên Hà chung quy có cảm giác không hiểu như thế nào.



Từ khi hắn vào phủ, Túc Tĩnh Vương vẫn không hề xuất hiện, sau đó gặp qua Tuyết Ông Tiên Sinh và Tĩnh Vương Phi, tiếp đến là huynh muội Đường Linh Vũ, ngoại trừ Đường Linh Toa luôn che mặt ra, tựa hồ cũng cũng không có gì đáng để hắn hồi tưởng lại, lẽ nào gọi hắn tới chỉ là muốn nhìn hắn một cái hay sao?



Bất quá ngẫm nghĩ lại vẫn có chút kỳ quái, chính là trước khi hắn vào biệt viện, ngoại trừ Đường Linh Toa, còn có vài cỗ khí tức cao thủ muốn thử hắn, tựa hồ như ở tại một nơi bí mật nào đó rất gần, có mấy ánh mắt chăm chú nhìn vào hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.



Ba tháng nữa là thời gian Đại Đường Quốc tổ chức thi hương võ khoa ba năm một lần, trong Đường Kinh Thành, đã có rất nhiều thanh niên lưng mang bọc hành lý, hoặc là cưỡi ngựa, hoặc là ngồi trong xe ngựa vội vàng xuyên qua các đường phố phồn hoa, rất lưu luyến đối với cảnh sắc thành thị hai bên đường, đều hiện rõ bộ dạng hiếu kỳ quan sát.



Vân Thiên Hà rất tinh tế phỏng đoán những thanh niên hiếu kỳ quan sát khắp nơi này hẳn là tới tham gia thi cử, trong lòng âm thầm tự đánh giá.




- A, thiếu gia nhà ngươi thích ngựa của ta, như vậy các ngươi đi nói với hắn, nếu như hắn có thể cưỡi trên con ngựa này, ta có thể tặng hắn cũng không vấn đề gì!



- Thiếu gia…



Sử Trường Đức nghe lời này, kinh hãi, lập tức nhắc nhở, chỉ thấy Vân Thiên Hà xua tay về phía hắn, nhìn dáng dấp bình tĩnh của hắn, liền thôi.



Hai tên hào nô nghe xong lời này, liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên một tia mỉa mai, liền trừng mắt nhìn Vân Thiên Hà nói:



- Đây chính là ngươi nói, nếu như đổi ý, hậu quả rất nghiêm trọng đó!



Nói xong, một tên hào nô thúc ngựa chạy trở lại gần chiếc xe ngựa.



Chỉ chốc lát sau, chiếc xe ngựa liền quay đầu chạy tới gần, sau khi đến gần Vân Thiên Hà, chỉ thấy một gã thiếu niên mập mạp ước chừng mười sáu mười bảy tuổi bước xuống xe ngựa, người này mũi tẹt, môi dày, con mắt hầu như híp lại thành một đường kẻ, vóc người không cao, lại có một cái bụng to tròn, thực sự giống như một quả cầu thịt, bất quá cơ bắp trên người ngược lại có chút rắn chắc đầy lực lượng, khi đi trên đường, toàn thân thịt béo còn đang liên tục rung rung, chính là ác thiếu Mạc gia Mạc Vấn Thiên theo như lời trung niên nhân kia.



Lúc này, vị ác thiếu Mạc Vấn Thiên nghênh ngang đi tới trước mặt Vân Thiên Hà, chỉ là dùng dư quang khóe mắt quét nhìn hắn một lượt, sau đó ánh mắt liền nhanh chóng rơi lên người Vân Bôn, hiện lên một tia tinh quang tham lam, ngạo khí mười phần nói:



- Tiểu tử, ngươi nói chỉ cần bản thiếu gia cưỡi được con ngựa này thì nó sẽ thuộc về ta?



- Đúng vậy!



Vân Thiên Hà nhìn Mạc Vấn Thiên vóc người mập mạp, thản nhiên nói.