Võ Động Thiên Hà

Chương 86 : Ngươi là vương bát đản

Ngày đăng: 21:34 20/04/20




Lời này vừa nói ra, rất nhiều người trốn xung quanh đều hiếu kỳ tiến tới gần xem náo nhiệt.



Vân Thiên Hà còn mơ hồ nghe thấy có người nói:



- Ai, thiếu niên nhà ai a, sao có thể đánh bạc như vậy cơ chứ, Truy Vân Mã này nghìn vàng khó cầu, sao có thể khinh suất đồng ý, cho dù ác thiếu Mạc gia có tệ, nhưng dù thế nào cũng cưỡi được lên ngựa, hắn hẳn là phải thua không cần nghi ngờ!



- Người ta nguyện ý, ngươi quản người ta được sao?



Người qua đường Ất nói.



- Ta xem tiểu tử này tám phần mười là sợ ác thiếu Mạc gia kia rồi, cho nên mới dùng loại phương pháp như thế này lấy lòng người ta!



- Không phải, các ngươi nhìn bộ dạng không hề hoảng hốt của thiếu niên kia, hẳn là đã định liệu trước rồi, hơn nữa khi Truy Vân Mã nhận chủ, rất khó bị người khác thuần phục, ta nghĩ chưa chắc!



Mạc Vấn Thiên lúc này có chút đắc ý, nghĩ thầm có thể đoạt được Truy Vân Mã dễ dàng như vậy, ngày hôm nay thực đúng là gặp được một tên ngu ngốc siêu cấp, vì vậy liền đi tới trước mặt Vân Bôn chuẩn bị nhảy lên.



Thế nhưng khi hắn định nhảy lên ngựa, Vân Thiên Hà lại ngăn cản nói:



- Chậm đã!



Mạc Vấn Thiên ngừng lại, có chút khó chịu, quay đầu trào phúng nói:



- Thế nào, hối hận rồi sao?



Vân Thiên Hà nói:




Sắc mặt Mạc Vấn Thiên đỏ lên, loại cảm giác hổ thẹn vô cùng này đã làm cho hắn không còn cảm thấy đau đớn trên người, hiện tại quả thực hắn muốn chui vào một cái lỗ nào đó, nhất là nhãn thần mọi người xung quanh, phảng phất giống như những lưỡi dao nhỏ, *** vào da thịt sinh đau, nhưng không có biện pháp phát tác, đương nhiên, hắn càng hận không thể trói kẻ khởi xướng mọi chuyện trước mắt này lại rồi một ngụm nuốt vào trong bụng.



Vân Thiên Hà nhìn thấy ánh mắt phẫn hận của Mạc Vấn Thiên kia, cũng không tiếp tục giục hắn, chỉ thu hồi lại yên ngựa, đứng dậy, huýt sáo một tiếng ra hiệu, Vân Bôn lập tức chạy tới gần.



Vân Thiên Hà đặt lại yên cương cẩn thận, không thèm liếc mắt nhìn Mạc Vấn Thiên, chỉ nói:



- Nếu như thua không dám thừa nhận, ta cũng chỉ cho ngươi thiếu nợ ba tiếng "ngươi là vương bản đản", sau này chúng ta còn có cơ hội gặp lại!



Nói xong, Vân Thiên Hà xoay người lên ngựa, Vân Bôn rất nhu thuận chậm rãi rời đi.



Chỉ là sau khi Vân Thiên Hà rời khỏi, người xung quanh bắt đầu nghị luận sôi nổi, xung quanh đột nhiên có tiếng hô lớn:



- Tất cả mọi người nhìn thấy hết rồi đúng không, ngay cả dũng khí nhận thua cũng không có, người thua không dám thừa nhận, sau này còn có mặt mũi diễu võ dương oai trong Kinh Thành này hay sao? Mặt mũi Mạc phủ thực giống như đống *** chó vung vãi đầy trên đường, mọi người nghĩ, loại người như thế này còn cần phải sợ hắn sao?



- Đúng vậy, đúng vậy, bất quá chỉ là ỷ thế hiếp người mà thôi, mặt mũi Mạc phủ đã bị hắn vứt đi hết rồi!



Những thanh âm phụ họa này không biết là từ chỗ nào truyền tới, thế nhưng đã có người nói trước, mọi người trên đường đều nhanh chóng lớn gan hơn nhiều, bắt đầu hưởng ứng nghị luận sôi nổi, rất nhanh, tin đồn thú vị này từ đầu đường nhanh chóng truyền đi khắp các khu vực trong Kinh Thành với tốc độ vô cùng điên cuồng…



Mà lúc này Mạc Vấn Thiên mới phục hồi lại tinh thần, phát hiện Vân Thiên Hà đã sớm biến mất cuối đường, nhưng nghe thấy tiếng nghị luận của mọi người xung quanh càng lúc càng sôi nổi, đầu cúi thấp như sắp trôi hẳn vào trong đũng quần rồi, dưới sự nâng đỡ của hai gã gia nô, nhanh chóng bước vào xe ngựa, nhanh chóng rời đi.



Chỉ là trên đường rời đi, vẫn có thể nghe thấy được thiếu niên này thẹn quá thành giận, hổn hển rống to:



- Lập tức, lập tức tra rõ lai lịch của tiểu tử này cho ta, sỉ nhục ngày hôm nay, bản thiếu gia muốn đòi lại gấp trăm lần…