Vô Hạn Khủng Bố
Chương 11 : Hai sự lựa chọn
Ngày đăng: 19:03 20/04/20
Trịnh Xá và Chiêm Lam ôm chặt lấy nhau, nằm vật ra sàn, sự khẩn trương và sợ hãi tột độ khiến hai người mãi không thể bình tĩnh lại được. Mãi đến khi tiếng bước chân của mọi người từ đầu hành lang vang lên mới miễn cương hơi tách ra. Trịnh Xá tất nhiên không nghĩ rằng nằm thẳng cẳng thế này oai phong chút nào, nhưng toàn thân hắn mềm nhũn, vô lực, thực ra nãy giờ hắn rất sợ, sợ cảm giác sống dở chết dở, đau đớn toàn thân lại phát sinh. Nhưng may mắn, lần này chỉ là kiệt sức, không phải là mở cơ nhân tỏa, xem ra không phải cứ muốn là mở được cơ nhân tỏa.
Không bao lâu, bọn Trương Kiệt chạy tới, trong năm người, trừ Trương Kiệt và Lý Suất Tây ra, Sở Hiên, Bá Vương, Zero đều có vẻ rất trịnh trọng. Lúc nãy, Trịnh Xá chạy trốn với tốc độ khó tin mọi người đều nhìn thấy, nhất là củ đạp cuối cùng, tốc độ và lực lượng đều vô cùng khủng bố, bản thân bọn họ không tài nào làm được, sức mạnh ấy không thuộc vào phạm trù nhân loại nữa. Sở Hiên ngồi xuống bên cạnh Trịnh Xá hỏi:
- Sao rồi? Có bị thương không? Sau khoảng bao lâu mới phục hồi được sức chiến đấu?
Trịnh Xá nằm thẳng cẳng, giọng mềm xèo:
- Không sao, chỉ kiệt sức thôi, không bị thương, nếu nghỉ ngơi tử tế thì khoảng nửa tiếng là phục hồi.
Trên mặt Sở Hiên lộ ra niềm vui mừng không che giấu, dạng người lạnh lùng như hắn khó lòng mà có được biểu hiện như thế, trừ khi nhận thấy cái gì đó có thể hoàn toàn thay đổi tình thế. Hắn đứng dậy, giọng vẫn đều đều:
- Đáng tiếc là không lấy được thức ăn và nước, nếu không kế hoạch của tôi đã có thể thực hiện được rồi. Nhưng thôi, không sao, ít nhất bây giờ chúng ta đã có thế quân bình, không chỉ là con mồi bị săn nữa, tối thiểu có thể liều mạng.
Trương Kiệt cõng Trịnh Xá, Chiêm Lam thực ra chỉ sợ hãi quá mà thôi, nằm một lúc là đứng dậy đi theo mọi người được.
- Đây là phòng điều khiển tàu vũ trụ, nhìn thì có vẻ phức tạp, nhưng thật ra thao tác rất giống hệ thống điều khiển tên lửa đạn đạo, có thể dễ dàng khống chế. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn
- Bảy người ngồi trong căn phòng số 27, Sở Hiên bình thản hướng dẫn những người còn lại công năng của các nút bấm, tay cầm trên bàn điều khiển. Tất nhiên là chỉ nói qua, trừ hắn ra, mọi người có nghe cũng không hiểu, nếu giản đơn nghe lệnh thao tác thì còn được.
Trịnh Xá nghĩ bụng, cả cái hệ thống phức tạp thế này, chỉ có Sở Hiên là thấy dễ dàng, tuy vậy chắc chắn hắn không nói ra mà còn cảm thấy may mắn, trong số những người mới lần này có được một vị siêu cấp thiên tài, so với những người khác, vai trò của Sở Hiên là quan trọng nhất. Lúc này Trương Kiệt thả hắn xuống, Trịnh Xá nói:
- Thật ra lúc nãy tôi đã lấy được rất nhiều nước và thức ăn, nếu tiết kiệm có thể cầm cự được một thời gian.
Mọi người đều lộ vẻ ngạc nhiên, chỉ có Trương Kiệt vui mừng nói:
- Là nhẫn Nạp, cậu chứa thức ăn trong nhẫn phải không?
Trịnh Xá gật đầu cười, Sở Hiên vội vàng hỏi nhẫn Nạp là gì, khi nghe Trương Kiệt cho biết đó là dụng cụ tu chân, dùng giá đắt đổi từ Chủ thần thì gã vô cùng phấn khởi, tóm chặt lấy tay Trịnh Xá, săm soi cái nhẫn và không giấu sự kích động nói:
- Là dụng cụ tu chân? Đúng là dụng cụ tu chân? Trời ạ, tôi từ rất nhiều tư liệu lịch sử từ lâu phán đoán là những thứ này có thật, hóa ra đều từ không gian này mà ra. Trời ơi, nếu có thể nắm được kỹ thuật này, không biết văn minh nhân loại phát triển đến mức độ nào..ha ha ha.
Sở Hiên không thèm chú ý đến ánh nhìn kỳ quái của mọi người mà chỉ cuồng nhiệt kêu lên:
- Mọi người có biết không, chúng ta từng khai quật được rất nhiều dụng cụ kỳ lạ, những dụng cụ ấy không thể dùng bất kỳ nguồn năng lượng nào mà loài người nắm được để khởi động. Chúng tôi thông qua tài liệu chế tạo xác định rằng trước đây từng có một nền văn minh rất cao phát triển. Kỳ quái là ở chỗ những dụng cụ này có niên đại từ hàng vạn năm đên hơn nghìn năm đều có, cái mới nhất được chế tạo cách đây 1000 năm. Một nền văn minh tồn tại song song với chúng ta mà chúng ta không hay biết, điều đó có khả năng không? Vì thế những nhà nghiên cứu phân thành hai trường phái, một phái cho rằng chúng là do người ngoài hành tinh ẩn náu trên địa cầu chế tạo, tôi rất ghét cái kiểu lý luận đó. Cái gì không giải thích được cũng đổ cho người ngoài hành tinh rồi tha hồ phát biểu linh tinh. đó là một thái độ nghiên cứu rất đáng phê phán...Một phái khác cho rằng những dụng cụ này là do thần tiên trong truyền thuyết Đông Tây chế tạo, nghe có vẻ rất hư huyễn, nhưng ít nhất nhóm này còn chịu khó tìm tòi manh mối từ các truyền thuyết và thư tịch, họ cũng đã tìm được một số chứng cớ.
Sở Hiên đứng dậy nhìn mọi người, kích động nói:
- Mọi người có hiểu nó nghĩa là gì không? Nghĩa là phương hướng phát triểm của văn minh nhân loại không còn bị hạn chế trong khoa học kỹ thuật nữa, đúng ra thì cũng là một dạng khoa học, nhưng không còn là khoa học ngoại bộ nữa mà chuyển tới đỉnh cao của khoa học nội bộ ( ND: Đừng hỏi, bản thân tôi cũng chẳng hiểu cái quái gì cả.)
Trịnh Xá rung mình một cái, vô lực cúi đầu ngôi xuống, Sở Hiên thở dài nói:
- Vậy thì biểu quyết, ai đồng ý kế hoạch của tôi thì giơ tay lên, thiểu số phục tùng đa số.
Kết quả là 5 đồng ý, 2 phản đối, số phận của Lý Suất Tây bị quyết định, hoặc là chấp hành nhiệm vụ làm mồi nhử, tìm sự công nhận của tập thể, hoặc rời bỏ đội ngũ, không có chút thức ăn, nước uống nào, mất đi sự bảo vệ của cả đội. Lý Suất Tây có vẻ kích động cực độ, ai cũng nghĩ là gã sắp bung nổ, Zero và Bá Vương lẳng lặng đứng bên cạnh Sở Hiên. Không ngờ Lý Suất tây bỗng hít thật sâu, bình tĩnh lạI nói:
- Được, tôi đi làm mồI nhử, như mấy người muốn.
Mọi người đều thấy ánh nhìn oán độc của gã, chỉ có Trịnh Xá là không, từ sau khi biểu quyết, hắn lẳng lặng cúi đầu, đi đến một góc im lặng ngồi xuống. Một lúc sau Chiêm Lam đến bên cạnh hắn, không biết nói sao cho phảI, không ngờ hắn lạI lên tiếng trước:
- Chiêm Lam, em rất sợ chết đúng không?
Chiêm Lam ngẩn ra:
- Ach…ừm…em rất sợ.
Trịnh Xá cúi đầu nói:
- Anh cũng rất sợ chết, mọi người đều sợ…Ở đây không ai an toàn cả, tại sao lại đẩy nguy hiểm vào người khác? Những người còn lại chẳng qua có được sự an toàn tạm thời mà thôi. Đáng ra ai có thể thực hiện nhiệm vụ thì ngườI đó mớI nên tiếp nhận nó…
Chiêm Lam nghiêm mặt cắt ngang lời hắn:
- Em lại thấy Sở Hiên nói đúng, lúc bình thường, cách nói của anh là hợp lý và nên làm như thế, mỗi người đều có sở trường, không nên dung con số và năng lực đánh giá cá nhân. Nhưng bây giờ không phải là lúc bình thường, chúng ta đang đối diện cái chết…sao chúng ta phải vô điều kiện bảo vệ một người hoàn toàn vô dụng?
Trịnh Xá lại trầm ngâm, lúc lâu sau mới lẩm bẩm:
- Anh không thể phản bác, đúng vậy, có lẽ em và Sở Hiên nói đúng, nhưng anh vẫn hy vọng tất cả mọi người có thể đoàn kết lại, tất cả đều cố gắng sống sót chứ không phảI kẻ mạnh đè lên kẻ yếu. Nếu ngay bộ phim đầu tiên chúng ta cũng rơi vào tình trạng như thế, có phảI chúng ta nên căm ghét mọi người, căm ghét thế giới này…
Chiêm Lam thở dài, không nói tiếp, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh Trịnh Xá, qua vài phút bỗng nghe tiếng kêu vang lên, hai người vội vàng chạy ra chỗ những người còn lại. Khi đến nơi, thấy mọi người chăm chú nhìn lên màn hình, vội nhìn theo. Trên màn hình là bốn người run rẩy bước đi, đó là hai gã trung niên bụng to và cặp nhân viên văn phòng, khi bốn người đã đi qua, một con Alien đen bóng xuất hiện, đi theo sau. Trịnh Xá kinh ngạc hỏI:
- Có chuyện gì xảy ra? Sao Alien lại không tấn công họ?
Sở Hiên trầm ngâm không trả lời, Chiêm Lam vuốt đầu nói:
- Có lẽ là…sinh sản.
Trong số Alien, chỉ có Queen là đẻ trứng, muốn Alien trưởng thành, cần ký sinh lên sinh vật sống, có thể đó là lý do Alien không giết 4 người kia. Sở Hiên cũng lặng lẽ gật đầu nói:
- Chắc chắn là sinh sản, nhiệm vụ mồi nhử phảI nhanh chóng tiến hành, nếu không, vài ngày nữa chúng ta sẽ phải đối mặt với…chín con Alien.