Vô Hạn Khủng Bố

Chương 12 : Máu đen trong tim

Ngày đăng: 19:03 20/04/20


Trong nhẫn của Trịnh Xá có rất đầy đủ thức ăn và nước, bánh mì, bơ, thịt hộp, một số ít đồ ăn vặt, cả số lượng lẫn chất lượng đều phong thịnh, nước cũng đủ để uống vài ngày. Nhưng vì cẩn thận, mọi người chia lương thục, thực phẩm thành 7 phần, mỗi người nhận được suất ăn cho 3 ngày. Sở Hiên đặt phần của Lý Suất Tây lên bàn nói:



- Đây là phần của cậu, khi cậu chứng minh được giá trị của mình trong đội, số thức ăn này sẽ thuộc về cậu và tương lai cậu sẽ là một thành viên trong đội.



Lý Suất Tây gật đầu không nói gì, chỉ lẳng lặng lấy thức ăn ngồi xuống ăn ngốn ngấu, mọi người cũng không chú ý mà tự động lấy thức ăn ngấu nghiến, nửa ngày trời hoạt động, căng thẳng và sợ hãi khiến ai cũng đói khát. Lúc này có được thức ăn và nước, ai cũng có vẻ ăn rất thô lỗ. Chiêm Lam do có một tay bị thương nên khi ăn Trịnh Xá lẳng lặng giúp nàng xé vỏ bao thực phẩm, lại lấy một cái hộp rót đầy nước vào. Chiêm Lam cười hi hi ngồi dịt bên cạnh Trịnh Xá mà ăn.



Sở Hiên bỗng lên tiếng:



- Đúng rồi, đang rảnh rỗi, cậu kể lại xem lúc nãy giết Alien như thế nào?



Mọi người đều đang ăn nhưng nói chuyện trên bàn ăn đã thành tập quán của người Trung Quốc, Trịnh Xá cười khổ, uống một ngụm nưốc rồi nói:



- Đừng nghĩ là tôi lợi hại gì, lúc ấy đúng là cử tử nhất sinh, xém chút là bọn tôi đều chết, nếu không phải may mắn chém đứt lưỡi Alien thì giờ thành thức ăn của chúng nó rồi.



Sở Hiên nghĩ một lúc rồi quay về phía Zero hỏi:



- Trong khoảng cách bao nhiêu thì anh có thể bắn trúng lưới Alien bằng Deasert Eangle, ý tôi là đang di chuyển với tốc độ cao.



Zero không thèm ngẩng đầu đáp:



- Trong vòng 150m thì 30%, 100m thì 40%, 50 thì 50%, đó là cực hạn, gần hơn cũng chỉ đến thế thôi.



Trịnh Xá cười khổ, 50% bất quá là một nửa, lưỡi Alien cứng đến nỗi xuyên thủng cả sắt, phóng ra với tốc độ cao đến nỗi mắt thường không nhìn được, đối mặt với Alien, đầu người chỉ là mấy quả dưa hấu giòn tan. Chỉ cần Zero bắn trượt thì Alien có thể giết chết lập tức bất kỳ ai lại gần. Trịnh Xá cười khổ nói tiếp:



- Lúc ấy gặp may, chém đứt được cái lưỡi của Alien là do nó đang cắm vào vai Chiêm Lam tôi mới dễ dàng chém trúng, nếu không, mặt đối mặt thì đến thời gian phản ứng cũng không có.



Sở Hiên gật đầu nói:



- Tốc độ phóng lưỡi của Alien rất đang sợ, hầu như tương đương đạn súng ngắn lúc vừa bắn ra mà còn phải tính đến trọng lượng và độ lớn của nó, một tấm thép cũng chưa chắc đã chống được. Nói chung là cứ theo kế hoạch tiến hành, tìm cách cách ly Alien, mở đường đến kho vũ khí, hy vọng tìm được vũ khí thích hợp chống lại chúng.



Trịnh Xá thở dài hỏi:



- Thế anh tính cách nào để cách ly Alien? Trực tiếp dùng người làm mồi nhử?



Sở Hiên vừa ăn vừa ấn vào các nút trên bàn điều khiển, một lát sau trên màn hình hiện ra một tấm sơ đồ các đường thông trên tàu, những phòng và hành lang quan trọng đều đánh số.
- Như thế cậu ta nói không sai, ngay từ đầu anh đã có ý định bỏ mặc rồi đúng không? Còn hai người, sao lại giúp hắn, làm đồng đội với loại máu lạnh như thế, bị đâm vào lưng lúc nào không biết, đồng đội kiểu gì thế?



Sở Hiên quay lại nói:



- Từ đầu tôi không có ý định vứt bỏ cậu ta, tôi chỉ tính chúng ta mỗi người góp một ít máu... thôi, không nói nữa làm gì, cậu chỉ cần biết rằng mỗi việc tôi làm chỉ để đội ngũ này sinh tồn qua bộ phim này mà thôi, tôi tuyệt đối không sai!



Giọng Trịnh Xá cũng càng lúc càng lạnh đi:



- Vứt bỏ đồng đội, để đồng đội bị nổ chết, lợi dụng mùi máu thịt dụ Alien mà còn không sai thì cái gì là đúng nữa đây? Hai người giúp hắn cũng nghĩ như vậy phải không? Chẳng lẽ với mấy người, sinh mạng lại hèn mọn thế sao?



Sở Hiên không thèm quay lại, vừa đi vừa nói:



- Tôi đã cho cậu ta cơ hội cuối cùng, chỉ cần không dùng chùm lựu đạn thứ hai, làm bị thương một con Alien cũng có khả năng dụ những con còn lại ra, sau đó nấp vào một hành lang an toàn...ài..trí tuệ của người phàm...thật là bé nhỏ quá!



Zero lẳng lặng chĩa súng vào Trịnh Xá, đi giật lùi hơn mười mét mới quay lưng đi, chỉ có Bá Vương đứng lại nói:



- Lính đánh thuê chúng tôi có quy tắc phải đoàn kết, khi chiến đấu giao phía sau của mình cho đồng đội, đó là niềm tin và quy tắc cơ bản, nhưng để làm được như thế, đồng đội phải là người được thừa nhận chứ không phải gánh nặng. Tôi nghĩ Zero cũng nghĩ như vậy, chúng tôi và các bạn, nhưng kẻ sống trong hòa bình khác nhau, chúng tôi càng thích hợp sống sót trong những bộ phim kinh dị, với tôi thế giới này chẳng qua chỉ là một nhiệm vụ được thuê mà thôi, Sở Hiên làm rất đúng, chọn lựa phương pháp để phần lớn sống sót và hoàn thành nhiệm vụ. Tôi không thể giao phía sau lưng của mình cho Lý Suất Tây, vả lại trong đợt kiểm tra cuối cùng cậu ta đã chọn tự hủy diệt.



Trịnh Xá ngẩn người ra, cho đến khi tường cách ly từ từ hạ xuống, Chiêm Lam và Trương Kiệt mới kéo hắn vào bên trong. hắn im lặng hồi lâu rồi mới lẩm bẩm:



- Chẳng lẽ cứ nhất định phải tàn khốc thế sao? Để bản thân sống sót phải nhất định vứt bỏ đồng đội sao? Hay chỉ vì chút oán hận kéo mọi người cùng chết? Chẳng lẽ chúng ta chỉ là những con cờ để lợi dụng và vứt bỏ sao?



Trương Kiệt gằn giọng nói:



- Ông không thèm quan tâm nữa, ở cùng với ba thằng cha đó chẳng có cảm giác an toàn tí nào, lúc trước còn nghĩ Sở Hiên có đầu óc, nghĩ được cách để chúng ta sống sót, mẹ nó, mấy thằng cha có đầu óc đều nham hiểm dễ sợ, không được, ở với mấy cha đó không yên tâm chút nào. Trịnh Xá, lát nữa tôi lấy lại súng, mà không lấy lại được cũng không sao, chúng ta tách ra tự hành động, đi với đám đó bị bán rẻ lúc nào không biết!



Chiêm Lam thở dài thành tiếng nói:



- Chẳng lẽ ba chúng ta tự hành động...sao không cùng vượt qua bộ phim này, đến phim sau hẵng tách ra?



Trịnh Xá lạnh lùng nhìn Chiêm Lam, hồi lâu gằn giọng nói:



- Không! Lát nữa chúng ta đi riêng, tôi không muốn thấy đám đó nữa...Không tin tưởng đồng đội thì lấy cái gì để người ta tin tưởng mình? Tôi cứu đồng đội một mạng, lúc nguy nan người ta có thể cứu lại tôi, vì thế tôi quyết không bỏ rơi đồng đội, không muốn đi cùng mấy thằng cha đó nữa.