Vô Hạn Khủng Bố

Chương 258 : Chia đội và chiến đấu giữa hai bên

Ngày đăng: 19:05 20/04/20


Trung Châu đội đã quyết định xong hành động tiếp theo, đó là đi lấy chiếc đĩa bay còn nguyên vẹn duy nhất rồi bay tới căn cứ người ngoài hành tinh. Về điểm này còn có một vấn đề, đó chính là căn cứ của người ngoài hành tinh chắc chắn không thể không có đề phòng, nếu bọn chúng có thể đi trước phá hủy khu vực 51 thì sao lại không thể tiêu diệt đĩa bay đang tới gần bọn chúng trong vũ trụ?



Bất quá, chuyện ấy cũng được giải quyết hoàn hảo, trong máy tính xách tay của Sở Hiên không chỉ thiết kế chương trình đánh cắp cùng chương trình virus mà còn có một loại chương trình khác, bên trong có chứa tín hiệu thu được từ vệ tinh. Đây là thứ nhân vật chính David phát hiện trong phim gốc, tín hiệu người ngoài hành tinh phát ra dựa vào vệ tinh của loài người, xuất hiện dưới hình thức mật mã đếm ngược. Cũng không biết Sở Hiên đánh cắp được tín hiệu từ lúc nào nhưng theo cách nói ngắn gọn của hắn thì có thể lừa được căn cứ người ngoài hành tinh, nhưng xác suất bao nhiêu thì không thể khẳng định.



- Kỳ thưc, về chuyện này ta cũng có vài ý tưởng…



Tiêu Hoành Luật nhìn những người còn lại, nói:



- Đó là phương hướng mà chúng ta vẫn suy nghĩ, chúng ta rút cuộc coi người ngoài hành tinh là cái gì?



Tất cả mọi người đều khó hiểu nhìn hắn, có vẻ chẳng ai biết là hắn đang muốn nói gì nữa, chỉ có ánh mắt Dương Tuyết Lâm là hơi sáng lên.



- Nếu như đây là một trò chơi, vậy thì ngoài "người chơi" chúng ta ra, tất cả các sinh vật khác đều thuộc loại NPC, chỉ có thể tiến hành hoạt động theo trình tự định sẵn, một số hành vi nào đó của chúng ta sẽ được coi như tín hiệu thúc đẩy chúng hành động. Nếu như suy luận theo hướng đó thì người ngoài hành tinh hẳn phải là boss hoặc là quái vật cứng ngắc, chúng ta tới gần chúng sẽ bị tấn công, chúng ta có hành động nào đó thì chúng sẽ có hành động tương ứng, chúng cần phải do chúng ta kích thích, không thể tự biến đổi…



Tiêu Hoành Luật xòe tay ra nói:



- Nhưng rất đáng tiếc, người ngoài hành tinh cũng không phải NPC đương nhiên tồn tại, bọn chúng là sinh vật có ý thức của bản thân, căn cứ theo tình huống bên ngoài khác biệt mà thay đổi. Điểm này đã được chứng minh qua việc khu vực 51 bị phá hủy, hoàn cảnh trái đất bị thay đổi, loài người sắp sửa rơi vào cảnh diệt vong. Nói cách khác, những hành động giống như NPC sẽ không có khả năng lớn xuất hiện ở người ngoài hành tinh.



- Ví dụ như?



Trịnh Xá nhíu mày hỏi. Lúc này hắn đã mở cơ nhân tỏa tầng thứ ba nhưng rất tiếc là hắn mô phỏng phương thức suy luận của Tiêu Hoành Luật cũng không thể hoàn toàn thay thế Tiêu Hoành Luật, ít nhất là lúc này hắn không biết Tiêu Hoành Luật đang muốn biểu đạt cái gì.



- Nói cách khác, chúng ta lái đĩa bay tới căn cứ người ngoài hành tinh, nếu giống như NPC trong trò chơi, vừa tới gần sẽ lập tức bị tấn công, hoặc là không lấy được đạo cụ nhiệm vụ trong trò chơi, ví dụ như là tín hiệu mô phỏng các loại, người ngoài hành tinh sẽ lập tức tấn công chúng ta. Loại chuyện thuần túy theo chương trình như vậy có xác suất rất thấp…



Tiêu Hoành Luật khoát tay nói.



Trịnh Xa còn chưa nói, Trương Hằng đột nhiên xen vào:



- Không phải vậy chứ? Chúng ta giống như trong kịch bản gốc, mang vũ khí hạt nhân tiến vào căn cứ người ngoài hành tinh, trong nội bộ bọn chúng chắc là sẽ không có hệ thống bảo vệ phải không? Như vậy không phải có thể dễ dàng hủy diệt bọn chúng sao? Nếu nói như ngươi thì người ngoài hành tinh mới đúng là ngu ngốc.



Tiêu Hoành Luật ngắt ngắt tóc, vừa cười vừa nói:



- Không thể đơn giản như vậy, đó chẳng qua chỉ là phương thức biểu hiện của điện ảnh thôi. Ít nhất theo tình hình đã xảy ra lúc này, khoa học công nghệ của người ngoài hành tinh còn cao hơn trong phim gốc rất nhiều, ta không tin bọn chúng đến cả vũ khí hạt nhân cũng không phát hiện ra. Cho dù không phát hiện ra được, trừ phi là đánh trúng bộ phận dự trữ năng lượng đặc biệt nếu không thì không thể có chuyện một quả bom hạt nhân đương lượng thấp lại hủy diệt được cả căn cứ của người ngoài hành tinh, thể tích của nó không bé hơn cả một lục địa đâu…. Một vấn đề khác là, nếu như bọn chúng giống như ta nói, tự có ý thức thì người nghĩ bọn chúng sẽ có cảm thấy tò mò với sự tồn tại chúng ta không?



Mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, vẫn là Trương Hằng tiếp tục hỏi:



- Sự tồn tại của loài người chúng ta? Tại sao lại tò mò? Không phải bọn chúng đã bắt rất nhiều người làm thí nghiệm sao?



- Không phải loài người…



Tiêu Hoành Luật lắc đầu đáp:



- Mà là chúng ta.



- Chúng ta? Tại sao?



Trương Hằng lại một lần nữa hỏi.



Minh Yên Vi vẫn một mức trầm mặc ở bên cạnh chợt cười lạnh, lạnh lùng nói:



- Sợ hãi người ngoài hành tinh đến giết ngươi à? Sợ hãi nên phải không ngừng hỏi, sau đó vứt bỏ tất cả mọi người, chui vào một xó nào đó run rẩy một mình à?



Trương Hằng hơi sửng sốt rồi lập tức cười khổ, cũng chẳng nói gì với Tiêu Hoành Luật nữa, chỉ yên lặng bước ra khỏi phòng. Ở sau lưng hắn, Minh Yên Vi vẫn ngồi đó cười lạnh không ngớt.



Những người biết tỉ mỉ chuyện của hai người đều thở dài, những người không biết thì đều chẳng hiểu gì cả, hơn nữa tất cả đều cảm thấy cô gái Minh Yên Vi này thật sự hơi quá đáng.



Tiêu Hoành Luật cũng chẳng để ý đến chuyện giữa Trương Hằng và Minh Yên Vi, hắn tiếp tục nói:



- Ta vẫn luôn suy nghĩ, người ngoài hành tinh rút cuộc là hủy diệt khu vực 51 như thế nào… Theo lý mà nói, khu vực 51 rơi vào điểm mù của chúng, trước khi đĩa bay xuất hiện ở đây, bọn chúng hẳn là không thể biết được sự tồn tại của nơi này, nếu có biết thì tối đa cũng chỉ coi nó là một căn cứ quân sự bình thường mà thôi… Khả năng duy nhất là có người tiết lộ sự tồn tại của khu vực 51, hơn nữa còn đồng thời tiết lộ chuyện ở đó còn tồn tại một đĩa bay hoàn chỉnh. Vì thế người ngoài hành tinh mới đi trước một bước, phá hủy khu vực 51, thậm chí sau đó còn phái đĩa bay tới truy kích Air Force 01 này, đây là nhận định của ta.



- Nếu phân tích từ điểm đó, vừa biết sự tồn tại của khu vực 51, lại vừa biết được sự tồn tại của chúng ta… Ta cho rằng chỉ có thể là đội ngũ kia đã tiết lộ những tin tức này. Cho nên không cần biết là tư tưởng bọn chúng bị người ngoài hành tinh đọc trộm hay là cố ý nói cho người ngoài hành tinh, tất cả đều chứng minh rằng người ngoài hành tinh tự có ý thức hành vi riêng chứ không phải loại NPC cứng nhắc... Cũng như vậy, nếu bọn chúng đã biết được sự tồn tại của chúng ta, vậy người thấy chúng sẽ có cảm thấy tò mò với chúng ta không?



Tiêu Hoành Luật nói tới đây, hắn xòe hai lòng bàn tay ra, nói:



- Đối với thế giới này, chúng ta là cái gì? Hoặc có thể nói, tiểu đội luân hồi chúng ta đối với sinh vật trong các bộ phim kinh dị thì là cái gì? Chúng ta là sinh vật trong cái hộp? Hay là sinh vật ngoài cái hộp? Hay không phải cả hai? Người ngoài hành tinh sẽ có cảm thấy hứng thú với sinh vật tới từ ngoài cái hộp không? Ta nghĩ nhất định là có... Mà rất không may, chúng ta chính là sinh vật ngoài cái hộp.




"Biến thân thành dơi có thể miễn dịch với thương tổn vật lý nhưng năng lượng vẫn có thể gây tổn hại, nếu như vậy thì hơi có chút vô bổ..."



Tiêu Hoành Luật cẩn thận quan sát cuộc chiến. Tuy trận đấu này hắn không thể xen vào được nhưng là người phân tích, có thể thông thuộc với kỹ năng chiến đấu cùng cấp độ thực lực của đối phương sẽ có trợ giúp rất lớn cho bố cục tiếp theo. Cho dù theo tình hình trước mắt, mấy người họ thua chắc rồi, nhưng mà... Chiến đấu thật sự từ bay giờ mới chính thức bắt đầu, vì thế hắn nhất định phải ghi nhớ tỉ mỉ những chuyện trước mắt.



Vương Hiệp lẳng lặng đứng cách Reinhard khoảng hơn mười mét, quanh người hắn có ba khối chất nổ trông rất bình thường đang lơ lửng. Vương Hiệp nhìn ba người trước mắt nói:



- Ba khối này là tên lửa hạt nhân mini, sức nổ như thế nào cũng không tiện biểu diễn cho các các ngươi xem, nhưng có một điểm có thể cho các ngươi biết. Một khi ba quả tên lửa hạt nhân mini này phát nổ, ba người các ngươi có chết hay không thì không dám chắc nhưng tất cả thành viên Trung Châu đội cùng nhân vật kịch bản xung quanh đây đều chắc chắc phải chết... Để ta tính xem các ngươi sẽ bị trừ bao nhiêu điểm nhé. Nếu như nhân số hai bên tương đương mà hiện tại các ngươi chỉ có ba người ở đây.... Nếu như tất cả thành viên Trung Châu đội ở đây đều chết hết thì các ngươi có bị delete hay không?



Đang chuẩn bị tấn công Vương Hiệp, Reinhard lập tức ngẩn người, hắn ngây ngốc nhìn sang phía thanh niên nhắm mắt. Khóe miệng thanh niên nhắm mắt khe khẽ động đậy, hắn đột nhiên cười nói:



- Vậy sao không thử một lần đi? Các ngươi đã trải qua bộ phim Lord of the Ring chắc cũng phải biết sự tồn tại của thứ đó chứ? Như vậy bọn ta còn sợ bị delete nữa sao?



- Có sợ bị delete hay không ta không biết.



Vương Hiệp lạnh lùng đáp:



- Nhưng ít nhất các ngươi cũng không dễ chịu gì... Muốn xem thử cảnh vũ khí hạt nhân phát nổ không?



Nói đoạn, hắn vươn tay, chậm rãi chỉ vào một quả tên lửa hạt nhân mini đang lơ lửng giữa không trung.



- Chờ, chờ chút!



Reinhard bỗng kêu lên, tiếp đó lao đến chỗ thanh niên nhắm mắt, quát:



- Julian, ngươi điên rồi sao? Đạo cụ phòng ngự trên người chúng ta chỉ mới đến cấp A, có thể ngăn cản vũ khí hạt nhân tấn công sao? Cho dù ngăn cản đươc, chúng ta vô sự, vậy thì còn đĩa bay? Ngươi bảo ta làm thế nào truy kích đội trưởng Trung Châu đội? Hay là ngươi muốn chúng ta tiếp theo phải ở lại dưới đất chạy trốn giữ mạng?



"Ngu xuẩn..."



"Ngu xuẩn..."



Thanh niên nhắm mắt và Tiêu Hoành Luật đều thầm hô như vậy, chỉ là tâm tình một người thì giận giữ, một người thì vui mừng, hoàn toàn khác biệt.



"Không tồi, Vương Hiệp.... Lúc giao việc này cho ngươi quả là chính xác, giọng điệu uy hiếp cũng vừa đúng độ. Tiếp theo là đánh cược vào phản ứng của Tây Hải đội đi, tuy bắt ngươi đảm nhận vai diễn này đúng là ủy khuất cho ngươi, bất quá cũng chỉ có ngươi là có thể dùng biện pháp tự diệt để uy hiếp bọn chúng... Tất cả giao cho ngươi đó."



Ngón tay Vương Hiệp dừng lại trên một quả tên lửa hạt nhân mini, hắn nhìn ba người chăm chú nói:



- Dù là con sâu cái kiến cũng còn muốn sống sót, có thể sống thì ai lại nguyện ý chịu chết? Cho ta một con đường sống thì thế nào?



Thanh niên nhắm mắt đang định lên tiếng thì Reinhard đã vội vàng nói:



- Đường sống kiểu gì, ngươi nói ta nghe thử. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn



Vương Hiệp thở ra một hơi, trên mơ hồ thoáng đỏ lên, bất quá hắn dù sao cũng là loại da dẻ đen đúa, người khác căn bản không thấy được khác biệt. Hắn nói:



- Trung Châu đội tự nhiên là không thể chỉ có mấy người bọn ta, đi cạnh đội trưởng còn có bốn người khác, ngoài ra còn có một vài người đang hôn mê tại căn cứ quân sự của Mỹ. Vì thế ta dùng bọn họ đổi lấy đường sống cho mấy người bọn ta. Do bọn ta cũng có đạo cụ đá nên không sợ bị delete vì điểm âm, các ngươi cũng không cần lo bọn ta vì điểm thưởng mà tập kích các ngươi. Huống chi sức chiến đấu của bọn ta thế nào các ngươi cũng đã rõ ràng, cho dù đánh lén các ngươi thì cũng chỉ bị giết mà thôi...



- Đây là đường sống của ta. Mấy người bọn ta ở đây sống sót, các thành viên khác của Trung Châu đội mặc các ngươi xử lý, thể nào?



Reinhard mấy máy miệng nhưng lại không biết phải nói gì, hắn vội vàng nhìn sang phía thanh niên nhắm mắt. Tên này thoáng suy nghĩ một chút rồi nói:



- Ta phải tin ngươi như thế nào? Đây cũng rất có thể là chiến thuật trì hoãn của ngươi, chờ đến lúc đội trưởng các ngươi quay lại bọn ta cũng không làm gì được các ngươi nữa... Ngoài ra, người không sợ bọn ta đánh lén sao? Nhân lúc ngươi thả lỏng thì tập kích giết chết ngươi, tiếp đó bọn họ cũng có thể bị bọn ta nhẹ nhàng giết chết.



Vương Hiệp lắc đầu đáp:



- Không thể được, năng lực của ta là Tạc đạn chi phối giả, chỉ cần yêu lực của ta còn tồn tại trên chất nổ thì có thể dễ đàng khống chế nó. Khi đĩa bay của các ngươi hạ xuống ta đã cài đặt xong, một khi ta chết, ba quả tên lửa hạt nhân mini này sẽ phát nổ vì thế ta không sợ các ngươi đánh lén...



Thanh niên nhắm mắt lại rơi vào trầm tư, một lúc lâu sau mới nói:



- Muốn ta đáp ứng yêu cầu của ngươi cũng được. Ngươi cùng đồng bạn phải lên đĩa bay, chúng ta cùng truy đuổi đội trưởng của các ngươi, trước lúc đó các ngươi không được phép rời khỏi đĩa bay một bước. Hơn nữa, trừ ngươi ra, những đồng đội khác của ngươi đều phải để bọn ta đánh ngất, nếu ngươi rời khỏi đĩa bay cũng sẽ bị bọn ta giết chết. Đến lúc đó thì mặc kệ vũ khí nguyên tử hay đội trưởng của các ngươi, bọn ta thà thiếu đi chút điểm thưởng và chi tiết kịch tình còn hơn là mất mạng... Đúng rồi, mục đích của bọn ta là căn cứ người ngoài hành tinh, ở đó nguy hiểm trùng trùng, các ngươi rời khỏi đĩa bay sợ rằng kết quả còn thảm hơn cả cái chết, thế nào? Đáp ứng điều kiện của ta không?



"...Thành công rồi!"



Khi thanh niên nhắm mắt nói ra những lời này, trong lòng Tiêu Hoành Luật cùng Vương Hiệp đều thầm nhảy lên, hai người đều biết một chuyện... Bước đầu tiên của bố cục đã thành công!