Vô Hạn Khủng Bố

Chương 299 : Chiến đấu! Bộc phát toàn diện!

Ngày đăng: 19:05 20/04/20


Tiêu Hoành Luật biết... Biến số của trận chiến cuối cùng này nằm trong tay hắn, hoặc có thể nói là trong tiểu phân đội hắn lãnh đạo.



Là trận chiến cuối cùng, nhân tố mang tính quyết định là cuộc đấu giữa Trịnh Xá và clone Trịnh Xá, ai giành được thắng lợi trước, tiểu đội của người đó sẽ giành được thắng lợi trong trận chiến cuối cùng này. Nhân tố mang tính quyết định thấp hơn là tiểu đội của Sở Hiên. Nếu như bọn họ chấm dứt chiến đấu trước khi Trịnh Xá và clone Trịnh Xá phân thắng bại thì không những có thể ảnh hưởng tới cuộc chiến giữa hai người Trịnh Xá mà còn có thể quyết định kết quả của trận chiến cuối cùng này... Đương nhiên, mọi chuyện đều có ngoại lệ, cái gọi là ngoại lệ đó chính là biến số!



Trận chiến cuối cùng này tuy là do số ít cường giả đẳng cấp cao quyết định kết quả nhưng nếu Tiêu Hoành Luật có thể tận dụng triệt để manh mối mà Sở Hiên giao cho thì tiểu phân đội của bọn hắn sẽ sinh ra sức ảnh hưởng khó mà đo lường được, thậm chí còn thay đổi toàn bộ kết cục của trận chiến cuối cùng.



"Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là nắm chắc hiện tại, tiêu diệt toàn bộ Liên minh Thiên sứ cùng tiểu phân đội Ác Ma..."



Tiêu Hoành Luật bóp bóp cái trán đã hơi hơi phát đau, tiếp tục nhìn về phía tòa nhà cao tầng ở đằng xa. Đó chính là nơi Liên minh Thiên sứ đang tập trung, dưới sự che phủ, quấy nhiếu của mấy tinh thần lực khống chế giả, Chiêm Lam căn bản không thể lấy được một chút tin tức nào, nói cách khác, Zero cũng không cách nào tiến hành bắn tỉa mục tiêu bên trong.



Mà mấy người bọn hắn cũng gần như không thể tiếp cận thêm nữa, chưa nói tới những chuyện gì khác, chỉ riêng đội ngũ bắn tỉa tầm xa đông đảo trong Liên minh Thiên sứ cũng đủ để tiêu diệt toàn bộ bọn hắn rồi. Hai bên đều sử dụng màn chắn tinh thần lực, như vậy biện pháp duy nhất có thể ngắm bắn được đối phương chỉ còn lại dùng mắt thường quan sát. Không cần biết là Liên minh Thiên sứ muốn tiêu diệt những kẻ tới xâm phạm hay là Tiêu Hoành Luật muốn lợi dùng khả năng bắn tỉa siêu xa của Zero, hai bên trên thực tế đều đứng ở cùng một điểm xuất phát.



- Tuy nhiên, chúng ta có ưu thế đặc biệt, chỉ cần chờ thêm vài phút nữa là thế trận giăng co này sẽ không còn ý nghĩa gì nữa...



Tiêu Hoành Luật nhìn những người còn lại, nói. Lúc này hai bên đúng là đang giằng co, mặc dù không thể dùng quét hình tinh thần lực để quan sát đối phương nhưng khu vực che phủ lại sờ sờ ra trước mắt, chỉ cần tinh thần lực khống chế giả quét sơ qua một lược là có thể xác định cực kỳ rõ ràng vị trí thành viên đối phương, đương nhiên, chỉ vỏn vẹn là phạm vi đại khái trên quy mô lớn mà thôi. Việc này cũng khiến cả hai bên đều không thể tùy tiện di chuyển, trừ phi là tình hình lại có biến hóa cực lớn, mà biến hóa đó cũng chính là thứ mà Tiêu Hoành Luật vẫn đang chờ đợi.



Khoảng mấy phút sau, từ phía chân trời mơ hồ xuất hiện một chấm đen cực nhỏ, nhìn qua phảng phất như không hề tồn tại, chỉ có người thị lực cực tốt mới có thể ẩn ước nhìn thấy nó. Bất quá, theo thời gian từ từ trôi đi, chấm đen đó cũng dần dần trở nên rõ rệt, nó rõ ràng là một quả tên lửa xuyên lục địa đang bay tới. Các tinh thần lực khống chế giả của Liên minh Thiên sứ tất nhiên là có thể quét hình chi tiết tất cả, nhất thời tất cả mọi người trong tòa nhà đều trở nên hốt hoảng, tất cả không hẹn mà gặp, nhất tề nhìn sang phía Adam vẫn đang nhắm mắt, mỉm cười ngồi đó.



-...Chỉ vẻn vẹn sử dụng tên lửa hạt nhân là đã muốn ép chúng ta chạy ra ư? Cái này không khỏi quá ấu trĩ sao?



Adam âm thầm lẩm bẩm. Hắn cũng không tin người phụ trách tiểu phân đội của Trung Châu đội lại ngây thơ như vậy. Kể cả người phụ trách đó thật sự ấu trĩ đến mức ấy thì Sở Hiên cũng tất có biện pháp nương theo sự ấu trĩ này để sắp đặt ám cục. Hắn gần như có thể khẳng định, quả tên lửa này có vấn đề, chỉ tạm thời chưa biết được vấn đề rút cuộc là ở chỗ nào, hoặc có thể nói là hắn đã bỏ qua mất điểm gì?



"Có thể gây ra một đòn trí mạng đối với ta chỉ có hai khả năng, một là trực tiếp giết chết ta, hai là tiêu diệt phần lớn thành viên Liên minh Thiên sứ. Hai khả năng này trong điều kiện sử dụng tên lửa hạt nhân đều không thể thực hiện, nói cách khác, hoặc là ta đã quá đa nghi, người lãnh đạo tiểu phân đội Trung Châu này đúng là một kẻ ngu ngốc, hoặc là hắn che giấu sát cơ ở chỗ nào đó mà ta không chú ý tới... Nhưng đó rút cuộc là cái gì?"



Suy nghĩ trong đầu Adam chuyển động cực nhanh, chỉ trong vài giây đã tính đến mấy chục khả năng, bất quá động tác hắn cũng không chậm trễ, đứng dậy nói với những người xung quanh:



- Mọi người còn ngẩn ra làm gì? Những ai có biện pháp công kích tầm xa lập tức dùng sức mạnh ngăn cản quả tên lửa đó. Tống Thiên, nếu như tên lửa tiến vào phạm vi nguy hiểm mà vẫn chưa bị phá hủy thì sẽ do ngươi tiến hành công kích cuối cùng...



- Các tinh thần lực khống chế giả, ta cần mọi người hỗ trợ... Có một món vũ khí có thể tiêu diệt trong nháy mắt bất kỳ thành viên Trung Châu đội và Ác Ma đội tới tập kích. Đây là một vũ khí sát thương trên quy mô lớn không bị Chủ Thần hạn chế, nhưng sử dụng nó cần sức mạnh cực lớn cùng rất nhiều người tham dự, vì thế ta hy vọng, các vị có thể giúp ta một tay, tên của món vũ khí này là... Ngọn giáo của thần Osiris bản hoàn chỉnh, cũng được gọi là Mũi thương Longinus, một món thần khí có thể xuyên thủng linh hồn và năng lượng!



Những người xung quanh, hoặc có thể nói là ngoại trừ vài người ít ỏi biết được nội tình ra, đại đa số đều không biết kế hoạch hoàn thiện loài người của Adam đã chính thức khởi động. Một kế hoạch đủ sức thay đổi cả thế giới luân hồi, hoặc có thể nói là rất có thể phá vỡ "cái hộp", đạt tới cảnh giới tạo vật chủ, cuối cùng cũng lặng lẽ bắt đầu trong tòa cao ốc này. Mà tiểu phân đội Ác Ma và Trung Châu đang bao vây xung quanh lại không hề biết rằng... Chỉ cần kế hoạch của Adam thành công, vậy thì bọn họ thật sự chết chắc, bao gồm tất cả mọi sinh vật trên trái đất của thế giới này, tất cả đều chắc chắn phải chết!



Tạm thời không nhắc đến Adam đang bắt đầu khởi động kế hoạch hoàn thiện loài người, khi tên lửa càng lúc càng bay đến gần, mấy người Tiêu Hoành Luật đột nhiên lấy trong túi ra một bình thủy tinh nhỏ, mọi người đều mở bình uống cạn chất lỏng bên trong đó. Đến tận lúc này, trong tòa nhà kia mới có mấy quả cầu lửa cực lớn bắn ra, cùng với mấy viên phi đạng sáng chói đồng thời phóng lên, tất cả đều tập trung vào quả tên lửa xuyên lục địa đang dần dần tiếp cận.



"Vô dụng rồi... Nếu chỉ là đầu đạn hạt nhân bình thường thì trừ phi trực tiếp đánh trúng, nếu không từ độ cao mấy nghìn mét bắn xuống, hơn nữa còn ở cự ly xa thế này, sóng xung kích lan truyền tới chỗ đó đã không đủ sức đột phá bất kỳ vòng bảo vệ cấp D hoặc trên cấp D nào nữa rồi. Với tiểu đội luân hồi cấp độ như Liên minh Thiên sứ mà nói, vũ khí sát thương quy mô lớn thông thường của loài người đã không thể tạo thành uy hiếp nữa. Nếu là bom khinh khí đương lượng nổ siêu cao, ngoài ra còn đồng thời phát xạ hơn mười quả trở lên vào cùng một khu vực thì còn có thể tiêu diệt được, bất quá, mục đích của ta lại không phải vũ khí hạt nhân, bọn chúng làm sao mà thoát được?"



Tiêu Hoành Luật yên lặng đứng nhìn đòn tấn công càng lúc càng tới gần quả tên lửa. Cuối cùng khi một quả cầu lửa to lớn bắn trúng tên lửa, đầu đạn lập tức phát nổ một cách yếu ớt, ngoại từ bản thân nhiên liệu tên lửa bùng nổ ra thì không có chút dấu vết nào của đầu đạn công phá, đừng nói cái gì vũ khí hạt nhân, thậm chí đến cả uy lực của tên lửa hành trình thông thường cũng không xuất hiện. Theo những quả cầu lửa còn lại và phi đạn cùng đánh trúng mục tiêu, vụ nổ lập tức trở nên kịch liệt, nhưng đến khi cả quả tên lửa hoàn toàn hóa thành tro bụi vẫn không xuất hiện tình huống đầu đạn phát nổ, có thể thấy, quả tên lửa này vốn không có gì gọi là đầu đạn hạt nhân cả... Vậy thì nó được bắn ra để làm cái gì? Chỉ vỏn vẹn cho có thôi sao?



-...Không đúng! Bên trong tên lửa có thứ gì đó!



Adam đang đứng dưới đất, bày trí một ma pháp trận không quá phức tạp, giữa ma pháp trận là Ngọn giáo của thần Osiris lấy được trong thế giới The Mummy, thậm chí trong tay Trịnh Xá cũng có một cây. Đây không phải là vật phẩm hạn chế gì trong thế giới luân hồi, phàm những đội đã trải qua thế giới The Mummy đều có cơ hội nhất định lấy được món vũ khí này, chỉ không ngờ nó lại là thứ có thể xuyên thủng cả linh hồn lẫn năng lượng, Mũi thương Longinus.



- Không sai, nó có rất nhiều bản, mỗi thanh đều là bản thật.... Cũng đều không phải là bản thật. Ngọn giáo này chỉ vẻn vẹn là chìa khóa, do Thánh nhân và thuật sĩ luyện kim sợ rằng di tích của họ bị con người lãng quên, hoặc là tìm thấy di tích nhưng không lấy được đồ nên mới chế tạo ra nhiều bản như vậy.... Có lẽ mũi giáo đâm chết Christ trong lịch sử chính là một thanh lưu truyền ra từ thế giới luân hồi, vì thế, điểm đặc sắc thật sự cũng không phải nằm ở ngọn giáo này...



Đây là nguyên văn những gì Adam nói, thật sự đến lúc này hắn cũng đã chẳng cần phải để ý xem những người khác có thể suy đoán ra kế hoạch của hắn hay không nữa, bọn họ đã không còn cách nào có thể ngăn ngăn cản được hắn nữa. Kế hoạch hoàn thiện loài người cần có đủ thời gian để thích ứng hoàn cảnh cùng những kẻ bị hấp thu, đó là sơ hở lớn nhất của kế hoạch này, ngoài đó ra những chuyện như là phải có được Ngọn giáo của thần Osiris, hay người sử dụng nhất định phải có thực lực tầng thứ tư, vân vân, tất cả đều không quá quan trọng.



Nhưng cũng như vậy, là sản phẩm cuối cùng, đỉnh cao của phân hệ da trắng, kế hoạch hoàn thiện loài người này cũng là thứ tuyệt đối kinh khủng, một khi bắt đầu là chắc chắn không thể dừng lại được. Ngoại trừ lúc ban đầu cần hấp thu được đủ "dinh dưỡng" ra thì sau đó hoàn toàn tiến hành theo phản ứng dây chuyền giống như phân rã hạt nhân, bất kỳ sinh mệnh thể nào cũng trở thành một bộ phận tạo nên "dạng sống" duy nhất này. Nhỏ từ vi khuẩn, virus, lớn đến cường giả tầng thứ tư, thậm chí tầng thứ năm, cho dù là cường độ của ánh sáng tâm linh vượt xa kẻ được hoàn thiện thì cũng không cách nào đình chỉ quá trình hoàn thiện, tất cả biến đổi chỉ vỏn vẹn là kẻ được hoàn thiện chuyển sang một ý thức chủ khác mà thôi.



Đây là nhược điểm lớn nhất của Adam, hắn không thể trực tiếp sử dụng kế hoạch hoàn thiện loài người với loại cường giả đỉnh cấp như Trịnh Xá và clone Trịnh Xá, nếu không hắn sẽ biến thành dinh dưỡng cho người khác, biến mất. Do đó, hắn cần phải cẩn thận chi tiết, trước tiên hấp thu ánh sáng tâm linh của thật nhiều sinh vật yếu ớt, cường hóa bản thân tới mức độ lớn nhất, sau đó mới có thể đối mặt với các cường giả đỉnh cao của thế giới luân hồi. Trong số này, Tống Thiên và Liên minh Thiên sứ chính là con mồi tốt nhất của hắn, ban đầu tiến hành dung hợp, chỉ cần để trận đồ Cây sự sống làm quen với ánh sáng tâm linh của những người này, tiếp đó dùng trận đồ Cây sự sống từ từ xâm thực ánh sáng tâm linh của họ. Cứ như vậy việc hấp thu những người này sẽ trở nên cực kỳ dễ dàng, cho dù là thực lực Tống Thiên mạnh hơn hắn cũng không ảnh hưởng tới việc hắn thành chủ đạo, vì thế quá trình thong thả chờ đợi ban đầu là việc bắt buộc... Tất cả vì thắng lợi và hoàn thiện cuối cùng!



Adam vừa sắp đặt trận đồ ma pháp trên mặt đất, vừa không ngừng tìm kiếm dấu vết trên hình ảnh quét hình tinh thần lực. Vụ nổ tên lửa kia thật sự quá quỷ dị, không có đầu đạn là chắc chắn, nếu như nói quả tên lửa không có đầu đạn đó chỉ vẻn vẹn là để dẫn dụ lực lượng ẩn giấu của Liên minh Thiên sứ thì trực tiếp sử dụng đầu đạn hạt nhân không phải là càng đơn giản hơn sao? Hơn nữa một quả tên lửa căn bản là vô dụng, nếu như là hơn trăm quả đồng loạt công kích, lẫn lộn giữa có đầu đạn và không có đầu đạn thì còn có thể gọi là có uy hiếp hơn một chút... Nói cách khác, trong quả tên lửa đó chắc chắn là có giấu thứ gì đó.



"Nếu so sáng thì khả năng trong tên lửa có giấu đồ là trên 60%, nhưng cũng có 40% là đối phương muốn dùng tên lửa không mang đầu đạn này để mê hoặc ta, cũng tức là dùng "kế không thành", làm ta tưởng rằng trong tên lửa có âm mưu, nhanh chóng rời khỏi đây quyết chiến với bọn chúng... Không, xác suất của khả năng này là 50%, tỷ lệ một nửa..."



Adam day day hai bên thái dương đã hơi phát đau, thì thào nói với Tống Thiên ở bên cạnh:



- Ta có nên cảm tạ Sở Hiên không? Bởi vì cả hai tên bọn hắn đều không tự mình tới đối phó với ta, lại đồng thời phái đội viên của mình tới chịu chết... Cũng tương đương với giúp ta tăng cường sức mạnh, điểm này đúng là phải cảm tạ hắn ấy chứ... Bất quá cũng làm ta cảm thấy tiếc nuối. Kẻ ta vẫn luôn coi là đối thủ, có vẻ đến thời khắc cuối cùng này hắn vẫn không coi ta là đối thủ có thể đương đầu được với hắn. Luôn chỉ biết tối đa hóa lợi ích, căn bản không hề để ý tới cảm giác tuyệt diệu của đấu trí và mưu kế, hắn đúng là một kẻ chẳng có chút tế bào mỹ học nào cả. Có thể tưởng tượng, nếu như hắn rơi vào tay ta, ta sẽ rất có hứng thú nghiên cứu xem hắn rút cuộc là sẽ dùng biện pháp nào để thoát hiểm, chuyển bại thành thắng. Còn nếu như ta rơi vào tay hắn, có thể khẳng định 100%, hành vi của hắn sẽ là lập tức rút súng giết chết ta, hoặc là cắt rời đại não ra nghiên cứu, sau đó hủy diệt thân thể ta, vân vân...



Tống Thiêm lãnh đạm nhìn Adam đang lẩm bà lẩm bẩm, hắn đột nhiên xen vào:



- Sao tự dưng lại nói những chuyện này? Ngươi có dự cảm không hay nào ư?



Adam thoáng ngẩn ra, rồi liền cười khổ, nói;



- Nói là dự cảm không hay cũng được, hoặc là cảm thán với giây phút cuối cùng được làm con người bình thường cũng được. Ta sắp sửa đứng ở địa vị tương đồng với Sở Hiên, không hẳn là địa vị vượt xa hắn lúc này. Là "Thần" hoàn thiện triệt để, hắn cũng không thể gọi ta là trí tuệ người bình thường nữa... Ta đúng là vẫn quá yếu đuối, trong thời khắc quan trọng sắp sửa lột xác này vậy mà trong đầu vẫn cứ nhớ về những thất bại trước kia...



Tống Thiên cũng không lên tiếng, hắn chỉ yên lặng lắng nghe Adam nói. Đến khi Adam đã nói xong hết, hắn mới mở miệng:



- Nếu đã lựa chọn con đường này vậy thì phải kiên định bước xuống. Từ điểm này mà nói, ngươi căn bản không bì được với Sở Hiên... Trong lòng hắn không có một chút do dự nào, cũng không có bất kỳ gánh nặng nào, tất cả mọi hành vi, hành động đều hoàn toàn trực chỉ bản tâm. Hắn chỉ thuần túy truy cầu tối đa hóa lợi ích, có lẽ phải đến khi ngươi có được tất cả tư tưởng và ký ức của hắn mới có thể hiểu được cảnh giới của hắn.



- Có lẽ vậy... Mọi người, chúng ta tiếp tục chờ ở đây! Nhưng tất cả phải chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, chờ sau khi chúng ta phát động vũ khí sẽ có thể tiêu diệt toàn bộ thành viên Trung Châu đội và Ác Ma đội tới tập kích!



Trong lúc nói, Adam đã lấy Ngọn giáo của thần Osiris ra, chỉ thấy hắn khẽ vặn chuôi giáo một cái, mũi mâu nhỏ ngắn lập tức kéo dài ra thành bản hoàn chỉnh. Tiếp đó hắn, cắm ngược mũi giáo vào trung tâm trận đồ, cũng tức là mũi nhọn chĩa thẳng lên trời. Sau khi hoàn thành mọi việc, hắn mới mỉm cười nhìn mấy tinh thần lực khống chế giả đứng xung quanh, nói;



- Mọi người tới hỗ trợ một chút, truyền tinh thần lực vào trận đồ luyện kim thuật này. Ngoài ra các đội viên tinh thần lực tương đối mạnh cũng xin giúp một tay, mọi người đứng vào giữa mười ba vòng tròn này.



Mấy tinh thần lực khống chế giả đưa mắt nhìn nhau một chút rồi cùng đi tới, chỉ có Aoi khi bước lên, Miyata Kuraki đột nhiên kéo tay nàng, nói:



- Cẩn thận một chút, không biết tại sao ta có dự cảm không tốt...Tựa như có chuyện gì đó sắp xảy ra....



Aoi trịnh trọng gật đầu, nàng biết công pháp của Miyata cực kỳ đặc thù, là một trong số ít những công pháp có thể giúp người sử dụng trải nghiệm ánh sáng tâm linh trước tầng thứ tư. Nếu như không tính tới khuyết điểm rất lớn tự làm tổn thương bản thân thì người sử dụng nó cơ bản có thể xếp vào hàng mạnh nhất trong số hững người có cùng đẳng cấp cơ nhân tỏa và công pháp, mà công pháp này lại đặc biệt mẫn cảm với những nguy hiểm chưa biết, cũng tức là giác quan thứ sáu cực kỳ mạnh.



- Anh cũng cẩn thận một chút...



Aoi nhẹ nhàng nói, lại yên lặng nhìn Miyata một lát rồi mới bước tới chỗ trận đồ.



Miyata cũng là một trong những người có tinh thần lực khá mạnh, hắn cũng đứng vào trong vòng tròn. Vừa mới đặt chân vào bên trong, dự cảm xấu của hắn lập tức trở nên càng mãnh liệt, hắn cuối cùng cũng không nhịn được, hỏi:



- Adam, trận đồ này không có nguy hiểm gì chứ? Tại sao ta lại...



- Là dự cảm phải không?




- Tuyệt đối không phải trốn tránh!



Trương Hằng vừa chạy vừa kêu lên:



- Là để tránh khỏi chiến trường của hai tên Sở Hiên. Vừa rồi em cũng nhìn thấy mà? Mấy tòa nhà cao tầng bên ấy vô duyên vô cớ tự dưng tan vỡ, em nghĩ ở đó có thể sống sót được sao?



Minh Yên Vi ở phía xa thoáng trầm mặc rồi lại gào lên:



- Vậy thì cũng chết đi! Chúng ta cùng nhau chết! Lần này ta sẽ không để ngươi một mình chịu chết nữa!



- Nhưng chúng ta có thể cùng nhau sống sót mà! Tại sao lại phải không chết không xong?



Trương Hằng vừa chạy vừa đáp.



- Ngươi, ngươi là tên hèn nhát!



Minh Yên Vi giận đến không nói được nên lời, giương cung bắn một phát về phía con đường đằng xa. Nàng ở cách Trương Hằng hai con phố dài, trên đường nhà cửa san sát, lại thêm bản thân nàng vốn không có quét hình tinh thần lực hay là kỹ năng quan sát nào khác, phát tên này bắn ra giống như chỉ để cho hả giận. Ai mà biết, mũi tên mang theo ánh sáng liên tiếp xuyên thủng mấy tòa nhà, vọt lên phía trước Trương Hằng, cắm ngập xuống đất trước mặt hắn. Nếu như Trương Hằng chạy nhanh hơn vài mét nữa là chắc chắn sẽ bị mũi tên xuyên thủng người. Minh Yên Vi giống như là có năng lực tiên tri, thuận theo vận mệnh đưa mũi tên bắn trúng mục tiêu.



- Dự cảm?



Trương Hằng khẽ thở dài dừng bước. Bất quá, vài giây sau hắn lại vụt bỏ chạy, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn lúc trước rất nhiều. Hành động này lập tức làm Minh Yên Vi nổi giận đùng đùng, lại bắt đầu chửi lớn.



Trương Hằng vừa chạy vừa cười khổ không thôi. Hắn đúng là đang chạy trốn, nhưng mục đích vốn là để bảo vệ cho Minh Yên Vi được an toàn. Một là để tránh khỏi chiến trường của hai tên biến thái Sở Hiên, hai là khi hai người giao đấu…. Đặc biệt với tâm trạng của Minh Yên Vi lúc này, hai người chắc chắn sẽ có một phải chết, hoặc thậm chí cả hai đều chết!



"Thế nên cứ chạy cho nhanh đã, chờ đến chỗ an toàn với cả cô ấy bình tĩnh lại một chút sẽ nói chuyện sau…"



Nhưng đáng tiếc, đây chỉ là suy nghĩ của cá nhân Trương Hằng. Minh Yên Vi càng chạy càng giận giữ, không nhịn được lại bắn ra mấy phát tên nữa, mũi tên cuối cùng lượt sát qua mũi Trương Hằng. Lúc này Trương Hằng rút cuộc cũng dừng lại, ở đây đã cách chỗ Sở Hiên giao chiến đủ xa, hơn nữa vấn đề quan trọng nhất là, sự nhẫn nại của Minh Yên Vi có vẻ đã đến cực hạn:



- Cuối cùng cũng dừng lại rồi à? Tên hèn nhát nhà ngươi, bây giờ cùng chết với ta đi!



Mười mấy giây sau, Minh Yên Vi đã đuổi đến nơi. Nàng cũng không nói nhiều, giương cung nhắm thẳng vào Trương Hằng, bộ dạng tựa hồ muốn lập tức phát tên.



Trương Hằng thoáng cười khổ. Hắn biết rằng, Minh Yên Vi dựa vào dự cảm đặc biệt của nàng căn bản không cần tới gần đã có thể giết người. Nó giống như một mũi tên định mệnh, hoàn toàn biết trước được hành động tiếp theo của ngươi, có thể bắn tên trung vào vị trí ngươi sẽ tiến đến, đây gần như là cảnh giới tối cao của cung thủ và tay bắn tỉa.



- Không thể cùng chết với em được, bây giờ anh muốn sống sót… Minh Yên Vi, chúng ta hãy cùng nhau sống sót!



Trương Hằng nhún vai bất đắc dĩ, tiếp đó mới nhìn Minh Yên Vi, trịnh trọng nói.



- Ngươi, ngươi đang sỉ nhục ta sao?



Khuôn mặt thanh tú của Minh Yên Vi đỏ bừng lên vì tức giận, hỏi. Nàng cũng không đợi Trương Hằng trả lời, thả tay bắn thẳng một mũi tên vào mặt Trương Hằng, khiến cho hắn phải vội vàng tránh né. Có điều, uy lực cùng tốc độ của phát tên này đều không mạnh lắm, để hắn dễ dàng né sang một bên tránh được, xem ra Minh Yên Vi cũng không chuẩn bị vừa bắt đầu đã hạ sát thủ.



- Nghe anh nói hết đã…



Trương Hằng vội vã xua tay, nói:



- Anh đã không còn là anh trước kia nữa. Nếu như chỉ là chết thì đó chẳng qua chỉ là chạy trốn mà thôi, bất cứ sai lầm nào cũng không thể cứu vãn được nữa, vì thế không bằng sống sót để bù đắp lại lỗi lầm của mình, cho đến ngày anh già chết đi… Có thể không? Hãy cùng anh sống sót!



Minh Yên Vi giống như hoàn toàn ngây ngốc, hơi hơi hạ cung xuống, nhưng rồi lại vụt nâng trường cung lên, ngắm vào Trương Hằng, bấy giờ mới từ từ nói:



- Ngươi cảm thấy chúng ta còn có thể quay về quan hệ trước kia sao? Không, không thể được nữa rồi… Trong khoảnh khắc ngươi chạy trốn, hoặc có thể nói là sau khi ngươi và ta cùng chết, cùng với tất cả mọi truyện trong thế giới luân hồi này…. Trương Hằng, chúng ta đều không thể quay lại được nữa, không thể về được nữa rồi… Cho nên chúng ta cùng chết đi, chết đi rồi tất cả sẽ bình yên, cũng không còn chuyện gì chia lìa chúng ta nữa, tất cả quá khứ đều sẽ biến thành hư vô, vì thế chúng ta cùng chết đi!



- …Em căn bản là không chịu nghe anh nói gì cả.



Trương Hằng thật sự vô cùng buồn bực. Hắn hoa tay múa chuân muốn diễn tả điều gì đó nhưng đáng tiếc là hắn không có trí tuệ như Sở Hiên hoặc thậm chí là Tiêu Hoành Luật, cho nên trong lúc cấp bách lại chẳng giải thích được cái gì cả, chỉ có thể pha chút bất đắc dĩ, nói một câu như vậy. Cùng lúc đó, toàn thân hắn chợt phát lạnh, bởi vì từ chỗ Minh Yên Vi đang tỏa ra một luồng sát khí lạnh lẽo. Cảm giác này hắn không hề gặp trong Resident Evil 2, xem ra sau lần chiến đấu ấy, Minh Yên Vi đã lại trải qua rất rất nhiều thử thách sinh tử. Cũng như vậy, điều đó cũng chứng minh, sau khi chứng kiến hắn tự sát, Minh Yên Vi đã hạ quyết tâm lần này phải cùng hắn chịu chết.



- Tại sao vậy, tại sao phải khổ như vậy…



Trương Hằng lắc lắc đầu, cố bình tĩnh lại, nói:



- Anh đã hồi sinh em trong Trung Châu đội, cô ấy cũng không bắt anh cùng chết với cô ấy, vì thế xin em…



- Cô ấy là cô ấy, ta là ta, ngươi thật sự nghĩ rằng ta vẫn là Minh Yên Vi trong lòng ngươi sao? Không, đã không thể quay về được nữa rồi, vì thế…. Cùng chết đi!



Minh Yên Vi tựa hồ đã hạ quyết tâm, hoặc là như trút bỏ một gánh nặng, trong lúc nói nàng từ từ nhắm mắt lại, tiếp đó khẽ thả tay bắn ra một mũi tên ánh sáng. Hướng bắn của mũi tên này rất kỳ quái, không hề nhắm chuẩn vào Trương Hằng mà bay lượt lên cao bắn qua đầu hắn. Nhìn như khó hiểu nhưng trong nháy mắt Trương Hằng liền có cảm giác nguy hiểm. Khảo nghiệm sinh tử trong thời gian dài, về phương diện này cảm giác của hắn cực kỳ mạnh, không chút nghĩ ngợi lập tức lăn tròn sang một bên. Không ngoài dự đoán, hắn vừa lăn qua chưa tới một giây, một tấm biển quảng cáo lớn đã từ trên cao rơi xuống, rầm một tiếng nát vụn. Trong khoảnh khắc Trương Hằng tránh qua, dưới chân hắn chợt đau nhói, một mũi tên ánh sáng đang xuyên thủng chân trái hắn. Trước khi Trương Hằng cử động, Minh Yên Vi đã bắn một mũi tên về phía hắn sẽ lăn tới, khi hắn đến nơi mũi tên liền vừa đúng đâm trúng vào bắp chân.



- Đây là dự cảm của em à?



Trương Hằng đao đến lệch cả miệng, hắn hít sâu mấy hơi, từ từ đứng dậy, hỏi Minh Yên Vi.



Minh Yên Vi cũng không trả lời, hai tay run run giương cung, một mũi tên ánh sáng hình thành xuất hiện trên dây. Chỉ cần nàng bắn ra phát này, Trương Hằng chắc chắn sẽ chết, trên thời khắc quyết định, đôi tay run rẩy đã tố cáo nội tâm nàng đang vô cùng kích động.



- Yên vi… Hiểu rồi, muốn không ra tay mà mang được em đi, suy nghĩ đó với người ở trong Ác Ma đội như em đúng là có chút ngây thơ, pháp tắc của rừng rậm phải không? Pháp tắc của rừng rậm mà Ác Ma đội tôn thờ cũng không thể nói là sai, nhưng cũng không thể nói là hoàn toàn đúng, ít nhất là trong một vài lúc nó cũng không chính xác. Minh Yên Vi, anh sẽ đánh bại em, sau đó đưa em đi. Yên tâm, sẽ chỉ đánh ngất em thôi. Xin lỗi, anh còn chưa thể chết cùng em được. Anh đã đáp ứng người kia của em phải dũng cảm sống sót, cùng với đồng đội của anh cũng đều đang chiến đấu, anh phải tới trợ giúp họ…



Trương Hằng thở ra một hơi, nói hết những gì trong lòng, tiếp đó hắn nhấc Cổ cung Xạ Thiên Lang mới hoán đổi lên chứ không phải cây cung kim loại màu bạc. Tuy nói về uy lực Cổ cung Xạ Thiên Lang dù thế nào cũng không thể bì được với cây cung kim loại màu bạc, nhưng cây cổ cung này có ý nghĩa đặc biệt với hắn, lần đầu tiên giao chiến, lần đầu tiên tử vong… Hãy để cây cung này kết thúc trận chiến cuối cùng đi. Hắn nhất định phải dùng tính mạng tới đối mặt với trận chiến này…



Minh Yên Vi kinh ngạc nhìn Trương Hằng. Khi hắn nắm lấy Cổ cung Xạ Thiên Lang, trên người hắn chợt bùng lên một luồng khí thế kinh người, luồng khí thế đó cho dù trong Ác Ma đội cũng chỉ vài người ít ỏi là có. Đó là khí thế chỉ người đã trải qua vô số thử thách sinh tử, vô số kinh nghiệm của lửa và máu mới có được, mà không chỉ như thế, còn cần cả giác ngộ sẵn sàng từ bỏ tính mạng. Trong trí nhớ của Minh Yên Vi, Trương Hằng vì cảnh ngộ lúc nhỏ khiến cho tận sâu trong xương cốt hắn có một sự hèn nhát, nhưng kẻ hèn nhát cho dù thế nào cũng không thể nắm giữ loại khí thế này… Không biết từ lúc nào, người thanh niên trước mặt đã trưởng thành rồi, trưởng thành đủ để xứng với hai chữ "nam nhi"…



"Người yêu của em, đã muộn mất rồi. Nếu như lúc trước anh cũng có giác ngộ, có khí thế như bây giờ, nếu như lúc ấy anh không quay lưng vứt bỏ em…. Đã không còn nếu như nữa rồi, người yêu của em, chúng ta cùng xuống địa ngục đi…"



"Người yêu của anh, anh còn chưa thể chết cùng em được. Đã trải qua quá nhiều chuyện rồi, anh đã hiểu rằng cái chết chẳng qua chỉ là sự trốn tránh, dũng cảm thật sự là phải tới đối mặt. Vì thế, người yêu của anh, chúng ta hãy cùng sống sót đối mặt đi!"



Trương Hằng cầm mấy mũi tên trong tay, đoạn giương cung căng đầy như vầng trăng, chỉ thẳng vào Minh Yên Vi. Trong mắt hắn chỉ có cô gái trước mặt, ánh mắt đó trước nay chưa từng có, chỉ tiến không lùi… Đó là ánh mắt của một người đàn ông chân chính!



- Yên Vi, anh không có dự cảm như em, cũng không có trí tuệ như Sở Hiên, lại càng không có sức mạnh như Trịnh Xá. Anh chỉ có cung và tên, cùng với tiễn kỹ anh không ngừng lĩnh ngộ. Tới đi, người yêu của anh!



-...Muộn mất rồi, vì thế, cùng chết đi!



Hai người đồng thời buông lỏng dây cung, trong mắt chỉ có nhau, cùng với mũi tên đang càng lúc càng tới gần….