Vô Hạn Trọng Sinh

Chương 14 :

Ngày đăng: 09:26 18/04/20


7h sáng, mặt trời đã chói chang tỏa nhiệt, hai bên ngã tư đường người đến người đi, sáng sớm mọi người lại bắt đầu vì một ngày mới mà bận rộn bôn ba.



Sài Lập Tân rẽ qua, dưới góc tường cửa hàng tiện lợi 24h, hắn lại thấy được kẻ vô gia cư. Tóc dài rối tung che khuất mặt đối phương, khi Sài Lập Tân đi qua, kẻ lang thang cả người bốc mùi vẫn đắm chìm trong thế giới của mình, từ đầu tới cuối hắn không liếc Sài Lập Tân một cái.



Hắn càng không biết, từng có một ngày, Sài Lập Tân vì ra mặt giúp hắn mà bị một chiếc xe vận tải lái nhanh đụng bay.



Sau giao ngộ ngắn ngủi, Sài Lập Tân lướt qua hắn.



Lại tiếp tục đi, giọng quang quác như gà mái gọi của bà chủ béo tiệm bán điểm tâm sáng Chu Ký đột nhiên vang lên –



– Nước sôi nước sôi!



Ào –



Một thau nước lẫn đầy rau dập từ cửa tiệm bán đồ ăn sáng hắt ra đường.



Sài Lập Tân dừng bước trước khi bà chủ béo hô, một đôi mẹ con lúc này đi qua hắn, cái thau có ít nhất một nửa là nước đều bắn vào làn váy vàng nhạt của bé gái. Bé gái chỉ chừng năm sáu tuổi hết hồn nên hơi lỏng tay, bong bóng màu hồng đang nắm cũng bay lên không trung.



Sững sờ nhìn bong bóng màu hồng bay xa, trong mắt bé gái nhanh chóng ứa nước mắt, bé gái “Òa” một tiếng, khóc lên.



– Mấy người làm gì vậy? Không xem xem bên ngoài có ai qua lại không mà không có mắt tùy tiện tạt nước như vậy hả?!



Mẹ bé gái ôm con gái khóc lớn của mình cả tiếng mắng, âm thanh dẫn tới bà chủ béo tiệm bán điểm tâm sáng mềm nắn rắn buông hung hãn lúc này không chịu yếu thế, hai tay chống nạnh bắt đầu bắn trả.



Dân trong Tiềm Long thành rất dữ, đặc biệt là khu thành dưới đủ hạng người tốt xấu lẫn lộn. Trời nóng nên người cũng dễ bực bội, tiếng cãi nhau ngày càng nghiêm trọng, cùng với tiếng khóc cào gan xé ruột của bé gái, phút chốc hấp dẫn một đống kẻ hiếu kỳ dừng chân bu xem.



Sài Lập Tân không chớp mắt vào tiệm bán điểm tâm sáng.



Vốn khách đầy tiệm giờ có một nửa chạy ra cửa xem náo nhiệt, Sài Lập Tân chọn chỗ trống sạch sẽ, bệ vệ mà ngồi xuống. Hắn châm điếu thuốc hút một cái rồi lấy di động ra gọi số Hứa Tấn Giang.



Điện thoại nhanh chóng chuyển được.



“Tiểu Tân?”



Bên kia đầu điện thoại truyền đến giọng nói quen thuộc làm tay Sài Lập Tân run lên, thiếu chút nữa không kẹp được điếu thuốc.




– Tiểu Tân, cậu tìm mình có chuyện gì vậy?



Hứa Tấn Giang vẫn mặt vẻ “Mình không biết gì hết”.



– Mình đang định tới Lệ Tinh gặp người. Nếu không vội, chúng ta cùng đi rồi đến nói chuyện của cậu? – Nói rồi y bổ sung thêm một câu.



– Điểm tâm sáng nhà hàng đó làm không tệ.



Sài Lập Tân giận đến nghiến răng, thiếu chút nữa lại muốn đánh y.



– M* cậu, tôi ăn rồi!



Hắn tức giận trả lời.



– Vậy ăn thêm chút nữa.



Hứa Tấn Giang vẫn cười ấm áp, dường như Sài Lập Tân có thể chủ động tìm y làm tâm trạng y thật không tệ, y nhìn Sài Lập Tân, trong mắt mềm mại nói:



– Tiểu Tân, chúng ta đã lâu không dùng bữa chung với nhau.



– Coi như là theo giúp mình, được không?



Đối mặt giọng nói năn nỉ của y, sự quyết tâm của Sài Lập Tân giống như đánh vào bông.



Nhớ tới hôm nay là sinh nhật Hứa Tấn Giang, nhớ tới ước chừng hai mươi phút sau, hắn sẽ gọi “mình”, hỏi có rảnh không cùng nhau đi ăn, mà mỗi lần, Sài Lập Tân đều lấy lý do “Ăn rồi ” dứt khoát cự tuyệt.



Trong điện thoại, Sài Lập Tân không nhìn thấy biểu tình Hứa Tấn Giang. Mà giờ đây, hai người ngồi đối diện trong thùng xe hơi dài, đôi bên cách nhau không quá một mét.



Bình tĩnh nhìn y một lát, Sài Lập Tân đột nhiên cười.



– Hứa Tấn Giang, m* nó mày thích tao bao lâu rồi?



Khác với nụ cười ngạo mạn tùy ý, ánh mắt Sài Lập Tân nhìn thẳng, giống con dao mỏng như cánh ve, cắt vỡ chút giả dối cuối cùng giữa hai người.