Vô Hạn Trọng Sinh
Chương 15 :
Ngày đăng: 09:26 18/04/20
Hứa Tấn Giang sững sờ.
Dưới ánh mắt của Sài Lập Tân, y mím môi, vẻ mặt thong dong như nứt ra khe hở, lộ ra bối rối.
– Tiểu Tân…
– Đừng có giả vờ.
Nhìn y lòng rối loạn, Sài Lập Tân cười càng không kiêng nể gì hơn, thậm chí có chút sảng khoái.
Ngày ấy Hứa Tấn Giang đột nhiên nói với hắn mấy câu đó, Sài Lập Tân như bị người ta đập một gậy, hoàn toàn không trở tay kịp. Bấy lâu nay, hóa ra đều chỉ là hắn đơn phương. Người hắn xem là anh em, không biết đã bắt đầu thay đổi từ khi nào.
Giờ hai người huề nhau.
– Bao lâu rồi?
Sài Lập Tân hỏi thẳng, giọng trầm thấp.
Đôi mắt đen lại sáng, ánh mắt lạnh buốt thấu xương như con dao sắc bén không thể cản làm người ta không tránh né được.
Căng thẳng chốc lát, Hứa Tấn Giang như biến thành bức tượng đá rốt cuộc sống lại.
Y thở dài, trên khuôn mặt hoàn mỹ ấy lộ ra nụ cười khổ.
– Từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu. – Y nói.
Lần này đổi thành Sài Lập Tân sửng sốt.
Tên khốn này thật đúng là dám nói!
Lần đầu tiên họ gặp nhau, dù Sài Lập Tân hay Hứa Tấn Giang cũng đều chỉ mới năm tuổi, hai thằng nhóc hôi sữa, biết cái gì!
Sài Lập Tân còn nhớ rõ, khi đó nhà hắn rất nghèo, dượng là tên tệ bạc, mẹ hắn không yên lòng bỏ hắn ở nhà nên dẫn hắn theo cùng đến Hứa gia giúp việc. Bà chủ yếu là làm vài việc vặt, tỉa cành cắt nhánh ở sân trước. Nhân lúc người lớn bận rộn, Sài Lập Tân sẽ luôn lén một mình chạy đến vườn hoa lớn đến quá đáng của Hứa gia, tới sau núi giả bắt dế đào giun gì đó, chơi mệt rồi thì hắn tìm một chỗ đánh một giấc.
Quái thật, rõ ràng hai người cùng nhau cứu nó, Li Hoa lại chỉ gần gũi mình Sài Lập Tân, với Hứa Tấn Giang và những người khác thì đầy cảnh giác. Vài năm sau đó, con mèo hoang ngang bướng khó thuần luôn xuất quỷ nhập thần, có khi mười ngày nửa tháng cũng không thấy được nó, có khi lại đột nhiên xuất hiện ở bên chân Sài Lập Tân.
Sài Lập Tân cũng không bao giờ quản nó, mặc nó vui vẻ đi lung tung.
Thật đúng với câu châm ngôn – vật tựa như chủ.
– Lần cuối cùng, chừng hơn ba tháng Li Hoa không xuất hiện, bọn mình tìm khắp nơi lớn nhỏ trong thành cuối cùng phát hiện xác nó dưới hầm cầu ngày xưa. Khi đó là mùa đông vừa rơi xong trận tuyết lớn, Li Hoa bị vùi dưới tuyết, cơ thể đã bị đông cứng.
Hứa Tấn Giang nhớ rất rõ, lúc ấy Sài Lập Tân không nói gì cả, chỉ tìm một nơi đào hố chôn Li Hoa.
Hứa Tấn Giang sợ hắn đau lòng, chạy đi mua một con mèo không khác lắm đưa cho hắn.
– Tiểu Tân, cậu còn nhớ rõ khi ấy cậu nói gì với mình không?
Ánh mắt Hứa Tấn Giang sâu thẳm, y bình tĩnh nhìn Sài Lập Tân.
– Cậu nói: “Trên đời này chỉ có một Li Hoa. Không phải bất cứ con mèo con chó nào cũng có thể thay thế được nó.”
– Mình cũng vậy, mình thích là cậu – chỉ có cậu – không phải là ai cũng được.
– Tiểu Tân, cậu có biết, mỗi lần gặp cậu, mình phải tốn bao nhiêu sức mới kiềm lại bản thân? Cậu có biết, lúc mình dậy thì đối tượng lần đầu tiên tưởng tượng là ai? Cậu có biết, giờ đầu óc mình chỉ đầy suy nghĩ muốn ch*** cậu…
Giọng Hứa Tấn Giang không cao, từng câu lại như tiếng sấm oanh tạc bên tai Sài Lập Tân.
– Giờ cậu hiểu chưa, Sài Lập Tân?
Y gọi cả họ lẫn tên Sài Lập Tân.
– Cho nên không được. Chúng ta không làm anh em được.
Lúc này, Hứa Tấn Giang đang cười, cười mà lại nhìn còn khó coi hơn khóc.