Vô Hạn Trọng Sinh

Chương 17 :

Ngày đăng: 09:26 18/04/20


Bốpp –



Sài Lập Tân dùng nắm đấm trả lời thay, đấm vào mặt Hứa Tấn Giang.



Gương mặt tuấn mĩ của Hứa Tấn Giang bởi vì lực va chạm lệch qua một bên, Sài Lập Tân từ cảnh bị áp chế nhanh chóng ngồi dậy, hắn trừng Hứa Tấn Giang trong mắt lửa giận thiêu cháy.



– …



Cả đầu óc hắn đều đần độn, ngực lên xuống phập phồng, chốc lát không nói gì được.



Miệng mùi máu tươi, môi lưỡi ma sát liếm láp đi vào nơi sâu nhất, cảm giác ngay cả cốt tủy cũng phải bị hút ra, tất cả nhắc nhở cho Sài Lập Tân – mọi thứ vừa rồi không phải mơ.



Phì một tiếng, hắn thô lỗ chà chà khóe môi, muốn lau đi mùi Hứa Tấn Giang để lại trong miệng hắn. Đỏ mắt giống như dã thú bị chọc giận, không cam tâm trong lòng ấp ủ lên men thành sát ý càng dữ dội, Sài Lập Tân không chút suy nghĩ nhào tới Hứa Tấn Giang.



Lần này đổi thành hắn cưỡi lên người Hứa Tấn Giang.



Tình thế đảo lộn, hơn nửa người bị đè trên ghế da thật, cổ họng thì bị Sài Lập Tân dùng tay bóp chặt, Hứa Tấn Giang lại không có bất cứ dấu hiệu giãy dụa hay phản kháng, y chỉ nhìn hắn, khóe môi khẽ cong, trong ánh mắt ẩn chứa vạn ngữ thiên ngôn.



– M* mày… cười cái rắm!



Tên khốn này còn có tâm trạng cười, Sài Lập Tân chỉ cảm thấy chướng mắt nhức nhối vô cùng. Hắn càng tức giận, xuống tay càng mạnh hơn.



– Tiểu Tân, cậu muốn… giết mình sao?



Mặt Hứa Tấn Giang nhanh chóng bởi vì không hít thở được mà đỏ lên, y nhọc nhằn thở, giọng nói đứt quãng.



– Đến – làm đi! Giết mình, cả đời cậu sẽ nhớ… nhớ mình đối với cậu…



– Câm miệng!



– Không, khụ… mình không câm. Cậu chỉ là… chỉ là không muốn thừa nhận, rõ ràng cậu cũng có cảm giác với mình…



Hứa Tấn Giang còn ngoan cố hơn Sài Lập Tân nghĩ.



Mỗi câu y nói đều đang kích thích Sài Lập Tân.



Lập tức y như bất cứ giá nào vậy, vừa ho khan vừa nắm eo Sài Lập Tân, ngón tay thon dài trắng nõn luồn vào quần áo, nhân cơ hội vuốt ve vòng eo săn chắc không chút thịt thừa dưới bàn tay –



Cảm giác bị sờ chạm chỗ eo mông vô cùng rõ ràng, Sài Lập Tân phải sửng sốt.



Hắn quả thực không dám tin.



Chờ phản ứng lại, Sài Lập Tân cả người run run, ngay cả răng cũng nghiến kèn kẹt.
Dù lưu luyến không rời, Hứa Tấn Giang vẫn thả hắn ra.



Sài Lập Tân ngồi qua bên cạnh, từ trong tủ lạnh nhỏ cầm ra hai chai nước khoáng ướp lạnh, một chai ném cho Hứa Tấn Giang rồi tìm cái khăn cho y lau mặt. Cái mặt đẹp trai của Hứa Tấn Giang đã bị hắn đánh đến sưng vù lên, khóe môi còn có tơ máu, muốn thê thảm bao nhiêu thì có bấy nhiêu.



Trước kia hai người choảng với người ta, trên người bị thương là cơm bữa, ăn ý và thói quen hình thành nhiều năm tựa như phản xạ có điều kiện, một chốc không sửa được.



Đợi Sài Lập Tân hồi thần ý thức được mình đã làm gì thì hối hận cũng muộn màng rồi.



Mà Hứa Tấn Giang cầm khăn chai nước trong tay, tim đập loạn nhịp hai giây, khuôn mặt bỗng vô cùng vui vẻ.



– Tiểu Tân, mình…



– Câm miệng!



Chỉ là tiện tay.



Sài Lập Tân an ủi mình như thế.



……



Mười lăm phút sau.



Hai vệ sĩ một trái một phải trông ở dưới nắng mặt trời nghe được tiếng cửa xe mở ra, rồi Sài Lập Tân chui ra từ trong xe.



Ánh mắt hắn âm trầm, cả khuôn mặt đen thui, rất giống bị người ta nợ năm triệu.



Trong lòng hai người vạm vỡ đánh trống, lẽ nào…?



Chưa kịp suy nghĩ bậy bạ gì thêm thì Hứa Tấn Giang cũng xuống xe.



Trừ trên mặt có hơi sưng, khóe miệng rách da, trên cổ một đường hằn đỏ rõ rệt ra, thái độ y thong dong, mặt không đổi sắc, vẫn là Thái tử gia bình tĩnh vững vàng của nhà họ Hứa.



Hai anh chàng vệ sĩ thầm lau mồ hôi lúc này đều không khỏi thở phào.



Hứa Tấn Giang thân cao chân dài, không mấy bước liền đi đến bên cạnh Sài Lập Tân sửa sang vạt áo giúp hắn. Sài Lập Tân cau mày, mặt đầy không kiên nhẫn lại không lên tiếng.



Thật sự làm người ta nhìn không thấu.



– Đi thôi.



Hứa Tấn Giang gật đầu với vệ sĩ của mình, nói ngắn gọn.