Vô Hạn Trọng Sinh
Chương 18 :
Ngày đăng: 09:26 18/04/20
Tầng cao nhất ở nhà hàng Lệ Tinh.
Lặp lại thứ Tư ngày 12 tháng 8 nhưng đây Sài Lập Tânvẫn là lần đầu tiên tới nơi này cùng Hứa Tấn Giang. Nhà hàng Lệ Tinh lâu đời ở thành trên này, lịch sử đã nhiều năm cũng khá nổi tiếng, bữa sáng chủ yếu phục vụ điểm tâm Tây.
Hứa Tấn Giang bao trọn cả tầng.
Có thể quan sát cảnh sông qua cửa kính sát trần, phong cảnh rất đẹp.
Sau khi ngồi xuống chỗ sát cửa sổ, không bao lâu những món Hứa Tấn Giang gọi liền lên bàn.
– Tiểu Tân, cậu nếm thử món này…
Hứa Tấn Giang nói rồi đưa một phần mì đựng trong bát sứ tinh xảo cho Sài Lập Tân.
– Nước dùng mì cá là dùng xương heo, lươn, cá diếc sau đó dùng hành gừng phi sơ rồi hầm từ từ mà thành, rất ngon.
Giọng Hứa Tấn Giang như nước tuyết tan trên đỉnh núi cao, giữa hè lộ ra hơi mát lạnh. Y không nhanh không chậm, giới thiệu với Sài Lập Tân mì cá nổi tiếng nơi này, mặt cười tủm tỉm hình như không hề để bụng chuyện xảy ra vừa rồi trong xe chút nào.
Sài Lập Tân lại tức sôi ruột.
Theo tính tình ngày xưa của hắn, hắn đã nhấc chân đi từ lâu nhưng đối mặt Hứa Tấn Giang, thấy mặt y rõ ràng đã sưng lên, lúc này lại trông vui vẻ vô cùng, không biết vì sao Sài Lập Tân không giận nổi.
Nhận cái bát, sợi mì mảnh nhỏ nổi trên nước dùng trắng sữa, một ít tiêu, lá tỏi hòa hương thủy sản, thơm nồng nức mũi, Sài Lập Tân không nhịn được gắp mì lên đưa vào miệng, không mấy cái, một bát mì nhỏ cả nước lẫn mì liền bị hắn ăn vào bụng.
Nhìn tướng ăn gió cuốn mây tan ăn của hắn, Hứa Tấn Giang như trước kia vậy, híp mắt lại mặt cười dung túng.
– Ăn ngon không? – Y vừa hỏi vừa đưa một phần bánh bao măng thịt khác cho Sài Lập Tân. – Thử cái này nữa xem.
Sài Lập Tân sống cẩu thả, nhưng đồ ăn dù sao hắn vẫn có thể phân biệt ra được.
Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, được chỗ tốt từ người ta đương nhiên phải cho mặt mũi. Sau khi cắn miếng bánh bao da mỏng nhân dày siêu thơm, sắc mặt hắn không tệ quá nữa.
Biểu tình thay đổi rất nhỏ của Sài Lập Tân đều nhìn ở trong mắt, Hứa Tấn Giang cười càng tươi.
Trấn an một con thú dữ, cần không chỉ là kiên nhẫn mà còn phải lấy lòng, tâm lý chiến là thượng sách.
– Tiểu Tân, nếu cậu thích điểm tâm nơi này, hôm khác chúng ta lại đến cậu nói được không?
Sài Lập Tân đang muốn gật đầu đột nhiên tỉnh táo lại.
– Không có “hôm khác”.
Hai ba miếng giải quyết xong bánh bao, hắn không nhìn một đống đồ ăn trên bàn, mà nhìn chằm chằm Hứa Tấn Giang đối diện nói:
– Hứa Tấn Giang, những gì tôi nói trước khi xuống xe, không phải nói đùa, thứ Tư này tôi đã lặp lại mấy chục lần. Giờ tôi rất tỉnh táo, nếu cậu thấy tôi điên rồi, tôi có thể nói cho cậu biết thêm những chuyện sẽ xảy ra trong hôm nay.
– Tiểu Tân, cậu ngồi đây một lát trước hay là cùng đi với mình?
Hứa Tấn Giang chậm rãi lau tay sau đó ngẩng đầu nhìn Sài Lập Tân hỏi.
Sài Lập Tân ngẩn người.
– Được sao?
Hứa Tấn Giang muốn gặp, dù thế nào không phải là người tầm thường.
– Không sao.
Hứa Tấn Giang cười cười.
– Cậu quên rồi? Cậu đã hứa với mình, cả ngày hôm nay đều sẽ ở bên mình.
Vì chứng minh cho Hứa Tấn Giang xem, trong hai mươi bốn giờ, cũng chính là sáng 6h30p hôm sau, hắn rốt cuộc có thể biến mất từ dưới mắt y không, cuối cùng Sài Lập Tân chấp nhận yêu cầu của Hứa Tấn Giang – hai người cùng bên nhau một ngày.
Tuy rằng đồng ý, Sài Lập Tân lại hoàn toàn không ôm kỳ vọng gì.
Hi vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn. Hắn thử nhiều cách như vậy đều không thể thoát khỏi vòng lặp ngày 12 tháng 8, sao có thể bởi vì bên cạnh có thêm một người liền xảy ra thay đổi gì được?
– Đi thôi.
Sài Lập Tân đứng dậy.
Hứa Tấn Giang cũng đứng lên. Vệ sĩ áo đen phía sau y thì nhìn Sài Lập Tân một chút, hình như có hơi do dự.
Nhưng nếu Hứa Tấn Giang đã lên tiếng, đương nhiên không tới phiên gã nói ra vào.
……
Đẩy ra phòng đặt trước khác, bên trong trang trí cầu kỳ, một người khoanh tay mà đứng. Hắn quay lưng về phía cửa, đang nhìn cảnh sông bao la hùng vĩ ngoài cửa sổ xa xa.
Nghe tiếng mở cửa, hắn quay người lại, sau đó ngay trong nháy mắt, làm Sài Lập Tân bên cạnh Hứa Tấn Giang đồng tử hơi co lại, sắc mặt thay đổi.
– Là cậu?
Đối phương thấy Sài Lập Tân cũng ngẩn ra, đôi mắt dưới thấu kính chợt lóe chút kinh ngạc, nhanh đến làm người ta không bắt kịp.
Sài Lập Tân nheo mắt, ấn đường nhăn lại thành nếp, biểu tình hiểm ác.
Hắn nhìn chằm chằm người đàn ông tây trang giày da, bộ dáng nhã nhặn, khuôn mặt đó hắn không hề xa lạ chút nào, chính là Cục trưởng cục Cảnh sát Tiềm Long thành – Trần Trì.