Vô Hạn Trọng Sinh
Chương 20 :
Ngày đăng: 09:26 18/04/20
– Thôi, không nói mấy chuyện này.
Hứa Tấn Giang thấy Sài Lập Tân như vậy, nhanh chóng nở nụ cười nói:
– Tiểu Tân, cậu không cần mặt ủ mày chau với mình, ba bệnh trên dưới Hứa gia đều có chuẩn bị từ lâu, mình chỉ là…
Nói đến một nửa, Hứa Tấn Giang lại thở dài một tiếng.
Sài Lập Tân nhìn y, hiểu tuy y nói vậy trong lòng vẫn là tiếc nuối.
Ba của Hứa Tấn Giang – Hứa Sưởng – là truyền kỳ một thời của thành phố này. Dù ngay cả đối thủ ông, cũng không thể không bội phục sự quyết đoán can đảm của ông.
Hứa Sưởng tiếp nhận vị trí gia chủ từ trong tay ba mình – cũng chính là ông nội Hứa Tấn Giang – vượt qua mọi chông gai, sau khi anh em Quý thị thoái ẩn, liên tiếp đánh bại những gia tộc lớn như Cao gia, Tưởng gia, bộc lộ tài năng từ trong đông đảo thế lực, ổn định tình hình hỗn loạn gió tanh mưa máu của Tiềm Long thành.
Nhưng ông không chỉ dừng lại ở thế. Hơn mười năm sau, ông lại quyết đoán tiến hành cải cách trong gia tộc, dẫn dắt toàn bộ Hứa gia từng bước lên bờ đi tới đỉnh cao ngày hôm nay.
Lúc đạt được những thành tựu người khác có lẽ cả đời đều không thể với tới này, Hứa Sưởng chỉ mới ngoài ba mươi.
Mà Hứa Tấn Giang, là con trai bảo bối độc nhất của kiêu hùng đương thời mong mỏi khi bốn mươi tuổi.
Trung niên được con, ông rất cưng chiều Hứa Tấn Giang, gần như muốn gì được nấy.
Bên ngoài Hứa Sưởng có thể là gia chủ Hứa gia làm người ta hồn bay táng đảm, nhưng Sài Lập Tân từng chính mắt thấy cảnh ông cho Hứa Tấn Giang tuổi nhỏ cưỡi trên cổ mình, ở trước mắt đám thuộc hạ, đuổi theo máy bay điều khiển từ xa chạy băng băng khắp sân. Tình thương của cha thương đến trong xương nặng tựa núi này, Sài Lập Tân chưa bao giờ cảm nhận được cho nên ấn tượng rất sâu.
Giờ, hắn có thể hiểu sự nặng trĩu khi Hứa Tấn Giang nhắc tới ba mình.
……
Xe hơi tiếp tục chạy tới con đường phía trước.
Trong thùng xe…
Hứa Tấn Giang nhíu mày, tâm sự ngổn ngang, ngoài miệng an ủi Sài Lập Tân, cảm xúc suy sụp lại như muốn từ tràn ra từ trong mắt y.
Hứa Tấn Giang trong ấn tượng Sài Lập Tân, bình tĩnh kiềm chế trước sau vững vàng. Nhưng lần này Hứa Tấn Giang lại đem mặt yếu ớt nhất từ trước đến nay y không lộ ra trước người khác, cứ vậy dễ dàng lộ ra với hắn, không hề che giấu làm người ta xúc động.
Sài Lập Tân không biết an ủi người khác, hắn bình tĩnh nhìn Hứa Tấn Giang, hơn nửa ngày mới nhạt nhẽo nói một câu:
– Thiếu gia, đây là danh sách hàng hóa cậu cần, mời cậu xem qua.
Bình thường tuy Vương Phú Quý thích cá cược chơi vài trận nhưng làm người rất đáng tin cậy, chưa từng để lỡ chuyện chính sự. Trước đây, ông đi theo ba Hứa Tấn Giang vào sinh ra tử, nay Hứa gia chuyên cho ông công việc quản lý bến tàu thành Đông, bất cứ hàng hóa ra vào nào đều phải qua tay ông.
Nhận mấy tờ giấy mỏng manh ấy, Hứa Tấn Giang nhanh chóng lật xem rồi lập tức nói với Vương Phú Quý:
– Vất vả chú, chú Vương. Chú ăn trước đi, mấy thứ này tôi sẽ mang về, để ba xem qua. À còn nữa – tốp hàng buổi chiều cũng phải phiền chú và bác Lưu nhìn chút, giờ đừng đưa đi đường Hoa Sen, về phần con đường đi cụ thể đến lúc đó tôi sẽ liên lạc lại với chú.
Vương Phú Quý bưng lên bát cháo, vừa ăn dưa muối vừa phù phù cho mấy hớp cháo vào miệng. Khi nghe câu cuối cùng của Hứa Tấn Giang, ông ngẩng đầu kinh ngạc nói:
– Sao vậy? Có phải tốp hàng này xảy ra vấn đề gì không?
Vương Phú Quý không hổ là người từng trải, chỉ bằng một hai câu đơn giản của Hứa Tấn Giang liền đoán có chuyện xảy ra.
Hứa Tấn Giang gật đầu lại lắc đầu, trên khuôn mặt tuyết trắng dần lộ ra chút nghiêm trọng.
– Chú Vương, tôi nói ngắn gọn. Không phải tốp hàng này có vấn đề, chỉ sợ là trong chúng ta có vấn đề, con đường vận hàng và thời gian đã bị rò rỉ rồi.
Giải thích thì rất khó, Hứa Tấn Giang không nói cho Vương Phú Quý, y dựa vào tin tức Sài Lập Tân lộ ra suy đoán. Có điều ý của y vô cùng rõ ràng, Vương Phú Quý cũng không ngốc, lập tức biến sắc, muốn nói gì đó lại nhịn xuống.
– Việc này giờ còn chưa có manh mối, nhưng tôi đã phái người điều tra, chú cũng đừng lo lắng quá.
Hứa Tấn Giang lại mở miệng an ủi ông.
Xảy ra sơ suất lớn như vậy sao Vương Phú Quý yên tâm được, chỉ có thể cố gắng không biểu hiện ra ngoài, đang ăn ngon cũng thấy mất vị.
– Chú Vương.
Lúc này, Sài Lập Tân theo dõi màn hình đột nhiên mở miệng.
Vương Phú Quý có chút lo lắng và Hứa Tấn Giang sau khi nghe được không hẹn mà cùng nhìn hắn.
Sài Lập Tân cũng không nói dư thừa, hắn chỉ vào góc màn hình giám sát.
– Hai người này chú biết không?
Trong hình ảnh hiện là mảnh đất trống phía Tây Nam bến tàu, chỗ đó dân cư thưa thớt, bình thường chất đống một ít thùng hàng rỗng không ai ra vào. Mà giờ, có hai bóng đen đang lén lút xuất hiện trong màn hình theo dõi