Vô Hạn Trọng Sinh

Chương 21 :

Ngày đăng: 09:26 18/04/20


– Chú Vương, chú biết hai người này không?



Sài Lập Tân nói làm Vương Phú Quý bước nhanh đến bên hắn.



Ông cúi người gõ vài cái trên bàn phím, chuyển hình ảnh, phóng to trên màn hình theo dõi lớn nhất ở tường. Trong hình, quần áo hình dáng hai người này đều thấy rõ ràng hơn.



– Các công nhân đều mặc đồng phục. – Trên mặt tròn hiền lành của Vương Phú Quý lúc này ánh mắt lại cực kỳ sắc bén.



– Xem cách ăn mặc hai người này, bọn họ nhất định không phải người trong bến tàu!



Vương Phú Quý phụ trách bến tàu này đã hơn mười năm, mỗi cọng cây ngọn cỏ nơi này, mỗi ngày có ai ra vào ông đều rõ hơn ai hết. Nếu ông nói không biết, như vậy hai người xuất hiện trong camera theo dõi hết nhìn đông tới nhìn tây, hành động lén lút này tám chín phần mười là từ bên ngoài không mời tự đến.



Vương Phú Quý vừa dứt lời, cũng không cần Hứa Tấn Giang dặn dò cái gì ông đã bấm điện thoại trên bàn bảo đi bắt người.



Nước sông Thanh cuồn cuộn chảy qua Tiềm Long thành chia thành phố thành hai, mà bến tàu này của Hứa gia ở vị trí khúc sông tốt nhất. Bến tàu diện tích rộng lớn, trừ vài khu vực khá quan trọng ngày đêm có bảo an tuần tra ra, chỗ khác phần lớn chỉ lắp vài camera, bên ngoài rào một vòng lưới sắt bình thường cũng không có ai trông coi.



– Bến tàu người nhiều mắt tạp*, có lẽ chỉ là hai tên trộm vặt chưa mở mắt nhưng cẩn thận chút vẫn hơn.



*ý chỉ bàn bạc trao đổi nơi đông người dễ bị lộ tin. 



Vương Phú Quý là người từng trải, nhiều năm qua bến tàu ở trong tay ông chưa từng xảy ra chuyện gì chính là dựa vào sự cẩn thận này của ông. Gác điện thoại, ông nhìn Hứa Tấn Giang rồi nhìn Sài Lập Tân cười nói:



– Lập Tân, vẫn là đứa này cẩn thận. Bọn chú mắt già cũng mờ rồi, gần đây thân thể này cũng ngày càng tệ.



Không biết vì cớ gì, lúc này Vương Phú Quý đột nhiên cảm khái.



– Đại lãng đào sa*, sóng trước chết trên bờ cát luôn có người đến sau thay vào, mấy đạo lý này vô luận đặt ở đâu cũng giống nhau.



*Sóng lớn cuốn bờ cát, ý chỉ sự chịu đựng thử thách, sàng lọc trong những cuộc đấu tranh dữ dội.



Ông lắc đầu rồi nói với Hứa Tấn Giang.



– Thiếu gia, tháng trước tôi có nói với cụ nhà, làm thêm một hai năm nữa tôi cũng chuẩn bị mang cái thân già này về hưu an hưởng tuổi già.



Hứa Tấn Giang và Sài Lập Tân nghe, hai người đều cảm thấy bất ngờ.



– Chú Vương, êm đẹp sao lại…



Vương Phú Quý xua tay với Hứa Tấn Giang.



– Thời đại bất đồng, giờ là thiên hạ của người tuổi trẻ các cậu. Nửa đời trước chú với anh Sưởng đánh đánh giết giết, sóng gió gì mà không trải qua, nay sống tháng ngày an bình quen rồi, người càng lười nhác hơn, cũng nên thoái vị nhượng hiền cho người trẻ tuổi bốc đồng có cơ hội. Chỉ là thằng nhóc thối nhà chú, phải làm phiền thiếu gia cậu dẫn dắt chăm sóc nhiều chút rồi.



Hứa Tấn Giang lặng im một lát, biết Vương Phú Quý có thể nói ra những lời từ tâm can này xem ra là chủ ý đã quyết, khuyên nhiều vô dụng.



Gật đầu, Hứa Tấn Giang trầm giọng đáp:



– Chú yên tâm, chú Vương. Tôi hiểu rồi.



– Tốt, tốt



Vương Phú Quý vừa gật đầu vừa khôi phục lại dáng dấp cười.



Xoay qua, ông lại nhìn Sài Lập Tân.



– Chú thấy Lập Tân không tệ, tốt hơn thằng nhóc thúi nhà chú nhiều.



Ông đảo mắt, lộ ra chút giảo hoạt.



– Mấy ngày trước Tuệ Tuệ còn hỏi chú về mày. Lập Tân à, đêm nay nếu chú mày rảnh, chú bảo Tuệ Tuệ làm hai món nhắm sở trường của nó, mấy nhà chúng ta uống hai chung…



– Cậu ấy không rảnh.



Vừa nghe tên Vương Tuệ, Hứa Tấn Giang liền nhíu mày, không đợi Sài Lập Tân mở miệng liền không tự nhiên từ chối thay hắn.



Sài Lập Tân không để ý, lực chú ý cũng không đặt trên người Hứa Tấn Giang.
Sài Lập Tân cũng phải trợn tròn mắt.



Hắn nghĩ hắn nên nói hay làm gì đó, đầu óc lại tức đến hồ đồ, bất giác, ngay cả tay thả lỏng ra cũng không biết.



– Còn nữa, mình chưa từng làm chuyện đó với Vương Tuệ.



Đẩy ra hắn, chỉnh lại vạt áo, Hứa Tấn Giang nhìn thẳng mắt Sài Lập Tân liền bồi thêm một đao.



– Với cổ, mình không cứng lên được.



Cái gì?



Sài Lập Tân khiếp sợ. Sau nháy mắt, lửa giận lại thiêu đốt trong mắt hắn, hắn theo bản năng phản bác:



– M* nó mày gạt tao! Tao tận mắt thấy hai người lăn với nhau –



– Tiểu Tân, cậu luôn ngây thơ như vậy. Cậu thấy được, đều là mình cố ý cho cậu nhìn thấy. Chỉ là diễn thôi, nói vậy cậu hiểu chưa?



Sài Lập Tân trợn mắt há hốc mồm.



Trước giờ hắn chưa từng nghĩ mọi chuyện còn có ẩn tình khác.



Tám năm trước, Sài Lập Tân còn xúc động nóng nảy hơn bây giờ, lúc ấy nhìn thấy Hứa Tấn Giang và Vương Tuệ hai người quần áo hỗn loạn ôm nhau, đầu óc hắn liền ầm một tiếng nổ tung. Khi đó hắn không nghĩ gì nhiều, bị phẫn nộ nắm giữ lý trí, đánh một trận to với Hứa Tấn Giang.



– Mày nói bậy!



Thật vất vả tìm lại giọng, tuy Sài Lập Tân vẫn còn phản bác nhưng đã là ngoài mạnh trong yếu.



– M* nó mày không làm thật, lúc ấy sao không nói thẳng rõ với tao…



Hứa Tấn Giang lạnh lùng cười.



– Tiểu Tân, cậu muốn mình nói cái gì? Nói mình không thích Vương Tuệ, thích thật ra là cậu? Nói người mình thật sự muốn hôn, muốn sờ, nhiều lần ảo tưởng ôm vào lòng là cậu? Sau đó thì sao? Cậu sẽ ghét mình, xa lánh mình, hợp lẽ lao vào lòng phụ nữ khác. Nói cho mình biết – nếu khi đó mình nói như vậy với cậu – cậu sẽ đồng ý ở bên mình sao?



Sài Lập Tân bị hỏi nghẹn họng, theo bản năng muốn lắc đầu.



Nhìn vẻ mặt hắn, nháy mắt Hứa Tấn Giang liền biết đáp án.



Ánh mắt y ảm đạm, nụ cười lập tức trở nên đắng chát.



– Tiểu Tân, thật ra chúng ta đều biết câu trả lời, không phải sao?



Sài Lập Tân không đáp lại.



Vẻ mặt Hứa Tấn Giang cô đơn, đột nhiên cũng có chút nản lòng, y thích Sài Lập Tân lâu như vậy, nhưng vẫn không thể làm rung động tim hắn mảy may, vì Vương Tuệ, vì người phụ nữ này, bọn họ lại cãi nhau.



– Giờ cậu đã biết chuyện, Vương Tuệ cũng về nước, cậu đi tìm cô ấy đi, mình sẽ không ngăn cậu nữa.



Sài Lập Tân lại sửng sốt.



Hứa Tấn Giang đang đuổi hắn?



Nhíu mày rậm, Sài Lập Tân hung dữ nhìn chằm chằm Hứa Tấn Giang một lát, dường như muốn nhìn ra cái lỗ trên người y.



Giằng co chừng nửa phút sau, Sài Lập Tân đột nhiên quay đi, hắn không nói một câu liền cất bước đi.



Nhìn bóng lưng thẳng tắp của hắn, Hứa Tấn Giang như nhìn theo một con thú hoang cao ngạo, không chịu cúi đầu với ai rời xa mình.



Bước chân càng lúc càng xa.



Hứa Tấn Giang siết chặt tay, móng tay bấm vào trong thịt.



Chỉ cảm thấy cả lồng ngực đau đớn vô cùng.