Vô Hạn Trọng Sinh

Chương 27 :

Ngày đăng: 09:26 18/04/20


– Oái, mũi của tao!



Bị Sài Lập Tân giáng thẳng một đấm vào mặt, máu mũi chảy dài, bếp trưởng Cyril ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo dùng khăn che mũi, cho dù chuyện đã qua chừng mười phút, máu tươi vẫn tong tong không ngừng chảy ra từ lỗ mũi, làm nửa mặt dưới và khăn gã nhuộm đỏ hết.



– Chết tiệt, mày ra tay ác quá, Sài.



Bếp trưởng lưng hùm vai gấu nước ngoài vừa lầu bà lầu bầu dùng phát âm tiếng Trung kỳ lạ của gã oán giận, vừa thay cái khăn.



– Hơn nữa, chúng ta đã lâu không gặp …



– Câm miệng! – Sài Lập Tân cau mày, hít mạnh điếu thuốc.



Lúc này rất bực bội.



Mười phút trước, Sài Lập Tân và Hứa Tấn Giang chào hỏi, cũng không quan tâm quản lý bị dọa sững sờ liền kéo đầu bếp Cyril gào to quả thực còn khoa trương hơn gọi giường vào toilet.



Trên thực tế, từ lúc gã tự xưng là Cyril vào phòng, Sài Lập Tân đã nhận ra đối phương.



Hắn nghĩ không rõ là, sao tên này lại đột nhiên xuất hiện ở đây.



– M* nó mày đến Tiềm Long thành làm gì? – Sài Lập Tân hỏi.



Mà đầu bếp Cyril bên cạnh hắn lúc này lại nhún vai, đưa tay làm động tác kéo khóa với miệng, thấy Sài Lập Tân nhìn mình, gã tiện thể trừng mắt nhìn, mặt đầy trêu tức.



Hóa ra gã còn nhớ rõ Sài Lập Tân vừa rồi bảo mình câm miệng.



– Đừng có đùa với tao nữa! – Sài Lập Tân không có lòng dạ nói đùa chút nào. – Tin tao lại đập mày một trận nữa không?



– Được rồi được rồi.



Cyril nhấc tay đầu hàng.



– Tao tới là vì chấp hành nhiệm vụ.



Sài Lập Tân nhếch mày. – Nhiệm vụ gì?



Tuy vừa rồi sợ bóng sợ gió một hồi, hắn không cho rằng mục tiêu lần này của Cyril là Hứa Tấn Giang, dù sao tới gần con mồi ra tay, cái này không giống tác phong của gã.



Mà Cyril bị hỏi nội dung nhiệm vụ của mình, nhanh chóng xua tay nói:



– Ôi, thôi nào, Sài! Mày biết rõ chúng ta không thể dễ dàng tiết lộ bất cứ thông tin nào. Tao chỉ có thể cho mày một chút nhắc nhở, nhiệm vụ của tao có liên quan chút xíu đến mày nhưng không can thiệp chuyện của nhau, mày có thể yên tâm.



Cyril nói thứ tiếng Trung sứt sẹo của gã, may mà không làm khó Sài Lập Tân hiểu ý gã.



– Yên tâm cái rắm!



Sài Lập Tân chậc một tiếng, nếp nhăn ấn đường càng sâu.



– Còn nữa đừng ‘chúng ta chúng ta’! Bốn năm trước tao đã thoát ly rồi.



– Sài, tao cũng không quên, điều kiện Diệp đồng ý mày rời khỏi là nhiệm vụ cuối cùng mày nhất định phải hoàn thành.



Máu ngừng, Cyril ném khăn trong tay xuống, trên mặt đường nét sâu lại thô của gã hiện vẻ cười như không.



Sài Lập Tân không nói gì.



Hắn lại hung tợn hút một hơi thuốc, trầm giọng nói:



– Mày tới bao lâu rồi?



– Một tháng trước tao liền nhận được lệnh.



Nghĩa là bắt đầu từ một tháng trước, Cyril đã mai phục ở đây, chỉ là Sài Lập Tân không biết. Mà ngày 12 tháng 8 hôm nay, Hứa Tấn Giang mang hắn đến nhà hàng này ăn cơm, số trời run rủi bọn họ mới chạm mặt.



Nếu hôm nay hắn không có chọn theo Hứa Tấn Giang, nếu bọn họ không từng tới nhà hàng Hy Lạp này, như vậy mọi thứ sẽ không xảy ra.



Liên tục lặp lại một ngày, có một điều Sài Lập Tân rất rõ ràng – mọi chuyện đều có nhân quả, thế giới này đầy những biến số, một chút thay đổi nhỏ bé có lẽ sẽ sinh ra phản ứng dây chuyền làm chuyện sau đó phát triển vượt ngoài dự đoán.



– M* mày vừa rồi là sao? – Sài Lập Tân hỏi, đương nhiên là vừa rồi Cyril hành động gây rối ý đồ với Hứa Tấn Giang.



Hình như thấy dáng vẻ Sài Lập Tân căng thẳng xù lông rất thú vị, Cyril cao giọng cười ha hả.



– Oh Sài, người đẹp kia thật sự rất đẹp! Tao chỉ là hoài nghi có phải y là thật không nên mới muốn xác định một chút, còn nữa… – Tên nước ngoài to khỏe này nói rồi bắt đầu nháy mắt với Sài Lập Tân. – Mày không cảm thấy mày bảo vệ y có hơi quá sao?



Sài Lập Tân cười lạnh một tiếng. Nghĩ thầm con khỉ lông vàng ngu ngốc này nếu biết Hứa Tấn Giang còn biết đánh nhau hơn hắn, không biết có ngoác mồm kinh ngạc không.



Bề ngoài Hứa Tấn Giang rất có thể mê hoặc người ta, nhưng thật ra lòng dạ y rất hẹp hòi thích thù dai, đặc biệt mấy người nhìn mặt y rồi lòng mang khinh thường, cuối cùng đều bị dạy dỗ.



Thấy không hỏi ra cái gì từ Cyril, Sài Lập Tân dập tắt thuốc, hắn suy nghĩ chốc lát chuyển đề tài:



– Tao cần gặp Diệp Nhiên ngay.



Cyril sửng sốt. – Cái gì?



– Tao không thể nói nguyên nhân, nhưng tao cần mày giúp.



Sài Lập Tân cúi đầu nói. Hắn không có thể giải thích với Cyril, nếu ăn ngay nói thật, nói chính hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bị kẹt trong một ngày không ngừng lặp lại, đối phương chỉ cho là hắn điên rồi.



Gã nước ngoài tóc vàng mắt xanh nhìn thật sâu hắn một cái, xòe tay nói:



– Xin lỗi, Sài. Mày biết rõ tao không thể, luật chính là luật.



Sài Lập Tân hít một hơi thật sâu lại chậm rãi thở ra.



Việc Cyril sẽ từ chối, hắn có tâm lý chuẩn bị rồi, nên không thất vọng lắm. Cho dù Cyril đồng ý giúp Sài Lập Tân gặp được người hắn muốn gặp, khả năng lớn nhất cũng là làm chuyện vô bổ. Điều này chính Sài Lập Tân rất rõ, chỉ là chưa từ bỏ ý định mà thôi.



– Có lẽ, mày có thể liên lạc ‘người trung gian’, rồi từ người đó…



Vung tay, Sài Lập Tân ngắt lời Cyril. Đề nghị của gã, Sài Lập Tân đã từng thử rồi, nếu làm được lúc này hắn sẽ không mở miệng với Cyril.



– Thôi, quên đi.



Sài Lập Tân nói với Cyril xong, rồi ý thức được đã mình đã nói lâu lắm, vốn tựa vào trước bồn rửa tay lúc này hắn đứng dậy nói:



– Tao phải đi.



– Sài…



Phía sau truyền đến tiếng Cyril hơi mang do dự, Sài Lập Tân vẫy tay không quay đầu kéo cửa ra liền đi.



Trên thực tế, chỉ cần có đủ thời gian, đi tìm hiểu rõ nguyên nhân Cyril xuất hiện ở Tiềm Long thành hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng bị kẹt trong một ngày, Sài Lập Tân đã đánh mất nhiệt tình và hứng thú thăm dò rất nhiều chuyện.



Tỷ như nhiệm vụ Cyril, giờ hắn chẳng quan tâm.



……



Trở lại phòng riêng, Hứa Tấn Giang đang chậm rãi cho miếng sườn cừu cuối cùng vào miệng.



Nhìn thấy Sài Lập Tân, y ngước mắt, giọng bình thường hỏi:



– Nói xong?



Sài Lập Tân gật đầu. – Ừ.



– Vậy đi thôi.



Dùng khăn lau khóe miệng, Hứa Tấn Giang đứng dậy thần thái bình tĩnh.



Dù chuyện thấy thế nào cũng đầy lạ thường, y lại hoàn toàn không hỏi Sài Lập Tân xảy ra chuyện gì, đầu bếp đó là ai, hay hắn đi lâu như vậy làm gì.



Ngược lại Sài Lập Tân hơi không nhịn được.



– Sao cậu không hỏi thử tôi đi làm gì?



Lên xe, Sài Lập Tân rốt cuộc không nhịn được.



Hứa Tấn Giang cười ra tiếng.




Hắn nghĩ mình rốt cuộc là không bình thường chỗ nào?



Rõ ràng quyết định muốn coi Hứa Tấn Giang thành anh em tốt, nhưng m* nó ai lại giúp anh em mình tuốt súng?



Sài Lập Tân nhìn bàn tay mình.



Dòng nhịp đập nóng cháy tươi sống dường như còn lưu lại lòng bàn tay.



Tưởng tượng người kia không phải Hứa Tấn Giang, tưởng tượng nếu hắn sờ thằng em của tên khác, Sài Lập Tân không khỏi rùng mình buồn nôn. Cái này vừa vặn chứng minh hắn không phải gay.



Vì sao người đó biến thành Hứa Tấn Giang, mọi thứ liền m* nó rối loạn nhỉ?



Thần kinh Sài Lập Tân cứng cỏi, dù trải qua giam nhốt dài ba tháng tối tăm ấy cũng không tạo thành ảnh hưởng tàn phá gì. Bây giờ, lần đầu tiên trong lòng hắn sinh ra dao động với tính hướng của mình.



Bên ngoài không khí chắc chừng bốn mươi độ, ngay cả gió thổi trên làn da đều nóng.



Cho dù ngồi dưới bóng cây, trên lưng và trán Sài Lập Tân đều nhanh chóng bị mồ hôi làm ướt.



Nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, như pho tượng bị pháp thuật hóa đá.



Khoảng nửa giờ trôi qua.



Tiếng bước chân từ xa xa truyền đến.



Hứa Tấn Giang bảo là muốn đợi hắn lúc này không nhịn được, từ con đường nhỏ đầu công viên đến gần Sài Lập Tân.



Lúc này Hứa Tấn Giang đã sửa sang chỉnh tề, hắn lại biến trở về quý công tử nhẹ nhàng.



Vừa rồi chuyện xảy ra trong xe như chỉ là một giấc mộng dâm loạn hư cấu trong đầu Sài Lập Tân. Nhưng Hứa Tấn Giang cắn nát môi, cùng với dấu răng trên mu bàn tay lại thật sự nhắc nhở Sài Lập Tân: mọi thứ đều là thật.



Sài Lập Tân rũ mắt.



Hứa Tấn Giang ngồi xuống bên cạnh hắn.



Qua một lúc sau thì nghe y nhẹ nhàng mở miệng:



– Tiểu Tân, bên ngoài quá nóng, theo mình trở về xe trước được không?



Sài Lập Tân không nói chuyện.



– Vừa rồi cậu hỏi mình muốn quà gì, giờ mình có thể nói cho cậu…  – Hứa Tấn Giang tự nói tiếp.



– Thứ duy nhất mình muốn, chỉ có cậu. Mình muốn hôn cậu, ôm cậu, để cậu từ đầu đến chân chỉ thuộc về mình mình. Cậu nhất định nghĩ mình điên rồi đúng không?



Sài Lập Tân vẫn im lặng, dường như đang suy nghĩ, qua một phút, hắn đột nhiên không liên quan mà nói một câu:



– Hứa Tấn Giang, buổi sáng tôi đi tìm Vương Tuệ.



Ve sầu trên ngọn cây kêu râm ran, gần như át lời Sài Lập Tân nói.



Im lặng một hồi Hứa Tấn Giang mới cất tiếng trả lời:



– Mình biết.



Chuyện này, người y phái ra đã báo cáo cho y.



Cuối cùng Sài Lập Tân lựa chọn tới tìm y, nói thẳng thắn những việc kỳ lạ mà hắn trải qua đủ để chứng minh hắn và Vương Tuệ, giữa hai người đã hoàn toàn kết thúc.



Lúc này, Sài Lập Tân lại cười cười.



– Tám năm trước cậu lợi dụng Vương Tuệ làm chuyện tốt tôi cũng biết rồi.



– … Xin lỗi.



Sài Lập Tân quay đầu nhìn y.



Nụ cười vẫn bên môi Sài Lập Tân, ánh mắt và lời nói của hắn lại sắc bén như mũi đao.



– Hứa Tấn Giang, cậu thật sự thấy có lỗi với Vương Tuệ, có lỗi với tôi sao?



Hứa Tấn Giang nhìn hắn, sau đó cũng cười chậm rãi.



– Mình gạt cậu, Tiểu Tân. – Y chầm chậm lắc đầu trả lời, mắt không hề chớp, như thợ săn tập trung nhìn con mồi ưa thích của gã. – Chia rẽ được cậu và cô gái Vương Tuệ kia, mình vui cực kỳ.



Y trắng trợn đem mặt âm u, đầy tính chiếm hữu lộ ra hoàn toàn trước mặt Sài Lập Tân.



Bốp!



Sài Lập Tân dứt khoát lưu loát, vung tay cho một đấm.



Cú đấm đánh mặt Hứa Tấn Giang lệch qua một bên.



Sài Lập Tân cười lạnh:



– Hứa Tấn Giang, m* nó mày chính là thằng biến thái!



Rõ ràng bị đánh, Hứa Tấn Giang lại run vai, cười tợn hơn.



Bốp!



Lại một đấm.



– Thằng điên này!



Vừa đánh vừa mắng, Sài Lập Tân mỗi một đấm đều dùng đầy sức.



Hứa Tấn Giang hoàn toàn không đánh trả.



Rất nhanh, gương mặt tuấn mĩ không ai so bì liền xanh tím, một bên má sưng vù.



Sài Lập Tân rốt cuộc chịu dừng tay.



Hắn nhìn chằm chằm Hứa Tấn Giang, mà Hứa Tấn Giang cũng nhìn lại hắn.



Ánh mắt hai người ở trong không khí qua lại, va chạm.



– Khốn nạn!



Giằng co một lát, Sài Lập Tân đột nhiên kéo Hứa Tấn Giang.



Hắn như trút căm phẫn vậy, áp môi mình kề sát y.



Đó là một nụ hôn đẫm máu tươi.



Ác liệt, thô bạo, dã man.



Hoàn toàn không có một chút lãng mạn.



Vết thương trên môi Hứa Tấn Giang lại nứt ra.



Bọn họ như hai dã thú đánh nhau, gặm nuốt, cắn xé lẫn nhau, môi lưỡi bọn họ trở thành đao kiếm, răng bọn họ hóa thành khiên cứng, bọn họ ai cũng không chịu dàn hòa.



Bọn họ liều chết triền miên.



Thậm chí quên cả thở, mãi đến hao hết chút không khí cuối cùng trong phổi.



Hai người mới thở hổn hển tách ra.



Nước bọt ở môi bọn họ kéo ra một sợi tơ màu bạc.



Hứa Tấn Giang lấy ngón tay lau vết máu khóe môi Sài Lập Tân, mắt y híp lại, khóe môi cong lên, quỷ dữ trong lòng rốt cuộc được đền bù như mong muốn.



Ngón tay mang hơi mát lưu luyến không rời, xẹt qua đôi môi Sài Lập Tân.



– Đây là món quà tuyệt nhất cả đời mình. – Y thì thầm khe khẽ.