Vô Hạn Trọng Sinh

Chương 28 :

Ngày đăng: 09:26 18/04/20


Giữa trưa, trời xanh mây trắng.



Ánh nắng chói chang nướng mặt đất.



Sài Lập Tân thở phì phò, mồ hôi ướt đẫm. Lúc này đối mặt Hứa Tấn Giang, hắn vừa giật môi không kịp nói gì liền lại bị lấp miệng.



Lúc này nụ hôn triền miên lưu luyến, dư vị dài lâu. Khác với dữ dội điên cuồng như gió táp vừa rồi.



Hứa Tấn Giang trời sinh nhiệt độ cơ thể hơi thấp ngay cả môi đều thấm hơi lạnh, mà thân thể Sài Lập Tân lại nóng hừng hực như sắp thiêu cháy vậy.



Cho nên khi Hứa Tấn Giang hôn lại lần nữa, Sài Lập Tân không có bất cứ chống cự, ngược lại ôm cổ y, đổi khách thành chủ, như hạ nhiệt độ cho mình vậy, dần dần làm sâu nụ hôn này hơn.



Trước giờ Sài Lập Tân không phải là người ngại ngùng.



Một khi vượt qua cái vạch xác định trong lòng kia, rất nhiều lúc, hắn chỉ làm việc theo bản năng.



Hắn không phải gay, nhưng lại nhiều lần có phản ứng với Hứa Tấn Giang.



Nếu như vậy, vậy thì thử một lần có làm sao?



Cuộc đời lặp đi lặp lại nhiều lần một ngày, chuyện điên như vậy cũng xảy ra với hắn, hôn một tên đàn ông cũng không có là gì.



– Mẹ, mẹ xem hai anh đó! Hai ảnh đang hun kìa…



Tiếng trẻ con trong trẻo làm hai người hôn khó chia lìa lấy lại tinh thần.



Dưới bóng cây đường công viên, một đôi mẹ con đang từ cách đó không xa đi tới.



Sài Lập Tân ánh mắt hung ác, sắc mặt không tốt, Hứa Tấn Giang hai má sưng vù hơn nữa còn đang chảy máu, người mẹ sợ tới mức ôm đứa trẻ, khẽ quở một câu “Đừng nói bậy” liền chạy trối chết.



Thấy bọn họ dọa người ta thành như vậy, Hứa Tấn Giang khẽ bật cười.



Sài Lập Tân tiện tay cho y một đấm, nhưng lần này không có dùng sức bao nhiêu.



Hứa Tấn Giang bắt lại tay hắn, cúi đầu liếm sạch vết máu loang trên đó. Máu có hơn nửa đều là vừa rồi khi Sài Lập Tân đánh y dính vào.



Sài Lập Tân híp mắt như một vị quân vương cao cao tại thượng. Hắn nhìn chằm chằm Hứa Tấn Giang nửa ngày mới hừ cười một tiếng:



– Thật khó coi.



Giờ mặt Hứa Tấn Giang quả thật có thể dùng thê thảm hình dung. Khóe miệng, đuôi mày y đều rách xanh tím, nhưng bộ dáng lại cười đến vô cùng vui vẻ thỏa mãn.



Đổi lại Sài Lập Tân không được tự nhiên.



Hắn đẩy đẩy y.



– Đừng cười ngu, đi.



……



Trì hoãn hơn nửa giờ, Sài Lập Tân và Hứa Tấn Giang lần nữa lên xe.



Đáng tiếc không chạy ra mấy km, bọn họ liền bị người theo dõi.



Kính cách âm hạ xuống, vệ sĩ Hứa gia ngồi ghế trước lập tức báo tình huống cho Hứa Tấn Giang.


– Này! Nể mặt ông trời, tao cũng không muốn làm mày bị thương nhiều thêm, tốt nhất mày ngoan ngoãn nghe lời tao đi Sài.



Sài Lập Tân im lặng không lên tiếng.



Giằng co một lát, hình như hắn rốt cuộc hiểu rõ tình huống trước mắt này phản kháng vô ích. Vì thế theo Cyril nói, chầm chậm thả Hứa Tấn Giang xuống đất lại, trong nháy mắt Cyril lơi lỏng, Sài Lập Tân lại đột nhiên lăn mình trốn vào một bên…



– Oh, chết tiệt!



Động tác hắn nhanh như chớp, đợi Cyril phản ứng lại chuyển họng súng muốn bắn thì Sài Lập Tân đã bắn người như viên đạn ra nòng xông tới gã.



Cyril không giỏi đánh nhau cận chiến thấy hoa mắt, cổ tay liền truyền đến đau nhức.



Gã bị Sài Lập Tân vặn ngược tay, xương cổ tay kêu crack, năm ngón tay co giật, súng trong tay rốt cuộc cầm không được rơi xuống đất.



Lúc này Sài Lập Tân ngẩng đầu, mắt đen như màn trời đông giá rét khắc nghiệt, âm trầm tàn bạo, chuẩn bị cuồng phong bão tuyết.



Mặt Cyril méo mó, đau đến cực hạn. Tráng hán dáng người khôi ngô cao lớn này thân thể run run, mở miệng lại gọi không ra được tiếng.



Càng làm cho gã kinh hoảng là ánh mắt Sài Lập Tân.



Cyril không chút nghi ngờ, hắn sẽ cứ thế bẽ gãy cổ tay mình.



Dù sao từng ở cùng đội bốn năm, gã tận mắt chứng mặt cuồng bạo của người đàn ông châu Á này.



– Sài, mày chớ xúc động, bình tĩnh một chút nghe tao nói này.



Rốt cuộc tìm lại âm thanh, Cyril nhanh chóng giải thích bào chữa cho mình.



– Mày hãy nghe tao nói, tao làm như vậy là có nguyên nhân. Có người ra giá cao, đó là con số trên trời, mày hoàn toàn không thể tưởng tượng được đâu! Sài, chỉ cần mày đồng ý gia nhập với bọn tao, đến lúc đó thù lao nhất định sẽ không thiếu phần mày! Mày thấy thế nào? Chỉ cần chúng ta trói được người thừa kế Hứa gia, dùng hắn ta trao đổi thứ nhà bọn hắn phụ trách vận chuyển…



– Đ* m* mày!



Qua một lần, Sài Lập Tân không muốn phản ứng đối phương, lúc này lại nghe được chính miệng Cyril thừa nhận kế hoạch bắt cóc Hứa Tấn Giang, hắn càng lửa giận ngập trời. Không kịp nghĩ kỹ kỳ quái trong đó, Sài Lập Tân một tay túm Cyril, tay còn lại giáng một đấm “Bốp”.



Cái mũi Cyril thật vất vả ngừng máu lại hai hàng máu chảy dài.



Che mũi, Cyril đau đớn rên một tiếng.



Thấy Sài Lập Tân hoàn toàn thờ ơ, Cyril không tính khuyên bảo nữa. Ánh mắt bí hiểm, liếc về phía sau Sài Lập Tân, mập mờ ra lệnh:



– Chết tiệt, mau ra tay!



Sài Lập Tân phát hiện khác thường.



Lúc này hắn mới ý thức được Cyril không phải hành động một mình.



Định quay đầu lại thì đã muộn.



Cái gáy truyền đến cơn đau nhức, tựa như bị đá đập mạnh một cái vậy, Sài Lập Tân cố gắng muốn giữ tỉnh táo, thế giới lại như bắt đầu quay tròn dưới chân hắn.



– M* mày…!



Hắn hung tợn trừng mặt Cyril bóng chồng, chỉ nói kịp nửa câu cả người gục xuống.



Ngay sau đó, Sài Lập Tân ý thức như bị cúp điện, hoàn toàn trở về bóng tối.