Vô Hạn Trọng Sinh

Chương 29 :

Ngày đăng: 09:26 18/04/20


Lúc khôi phục ý thức, Sài Lập Tân vốn tưởng rằng hắn sẽ nghe được tiếng chuông báo thức.



Nhưng trên thực tế tiếng đồng hồ báo thức nghe vô số lần vang lên trong mỗi sáng thứ Tư ngày 12 tháng 8 lần này không kêu lên.



Rồi Sài Lập Tân cảm giác cả người như bị chiếc xe tải nghiền qua nghiền lại vậy, gáy cùng với ngực càng đau dữ dội.



Hắn rên rỉ một tiếng.



Bởi vì đau đớn, tầm nhìn Sài Lập Tân trái lại dần rõ ràng lên.



Đầu tiên hắn thấy được là ánh đèn màu trắng hơi đung đưa trên đầu.



Bị đèn chói nheo lại mắt, Sài Lập Tân chuyển động cổ bắt đầu quan sát bốn phía – hắn phát hiện mình đang nằm trên cái giường đơn sơ. Trong phòng trang trí đơn giản, trừ giường, chỉ có một cái bàn dựa vào tường, trên bàn một đống lộn xộn ít băng gạc, bình thuốc và bông tiêu độc gì đó.



Tường màu xanh nhạt trong phòng bởi vì năm tháng đã bắt đầu tróc từng mảng, trong không khí bay mùi nước khử trùng và mùi máu thoang thoảng.



Sài Lập Tân đau đầu vô cùng.



Hắn muốn vươn tay lại mang theo tiếng “Ào”.



Thấy rõ còng tay trên cổ tay mình, đồng tử Sài Lập Tân co lại, hắn thử giơ lên tay còn lại, phát hiện cũng bị còng. Mà một đầu còng tay thì nối liền hai bên thanh chắn giường.



Sài Lập Tân trần thân trên, ngực màu lúa mì quấn một vòng gạc, hắn cố gắng ngồi dậy giãy vài cái, còng tay không chút sứt mẻ, trán nhanh chóng rịn ra một mồ hôi lạnh. Hắn thở hổn hển, trước khi xương sườn lại lệch vị trí lần nữa đành nằm về lại.



Nhìn chằm chằm đèn trên trần nhà, Sài Lập Tân ổn định hơi thở rối loạn từ từ yên tĩnh lại.



Hắn không uổng phí sức lực nữa, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ.



Tình cảnh trước mắt, thêm đầu và xương sườn còn đang âm ỷ đau, Sài Lập Tân đã có thể khẳng định, hắn vẫn ở lại trong ngày 12 tháng 8 hắn chủ động hôn Hứa Tấn Giang.



Hắn nhanh chóng nghĩ tới những chuyện trải qua. Bao gồm xe tải theo dõi bọn họ sau đó nổ tung, Cyril xuất hiện nói một đống nhảm, cùng với tên khốn kiếp cuối cùng đánh lén sau lưng hắn.



Sài Lập Tân không biết chính mình đã ngất đi bao lâu? Hứa Tấn Giang thì thế nào?



Thương thế trên người tuy bị xử lý qua loa, đám con hoang kia hiển nhiên keo kiệt dùng thuốc giảm đau cho hắn, giờ đau đớn gãy xương như muốn giết hắn.



So với bị tội vụn vặt, hắn tình nguyện tên Cyril khốn kiếp sảng khoái cho hắn một viên kẹo đồng.



Có điều nếu giữ hắn sống còn mang hắn về, nói vậy mình còn có tác dụng với bọn Cyril.



Không biết bọn chúng đem Hứa Tấn Giang đi đâu, nghĩ đến đấy, Sài Lập Tân liền không khỏi sốt ruột.



Ánh mắt hắn lại ném về phía cái bàn duy nhất trong phòng.



Trên bàn trừ thuốc băng gạc còn có mấy ống xilanh chứa thuốc và kéo y tế.



Sài Lập Tân tính toán một chút cự ly rồi thử chút dưới thân giường, phát hiện chân giường bị cố định lại. Đồ hắn mang bên mình đương nhiên cũng không thấy nữa, trước khi Cyril mang hắn đến nơi này hiển nhiên đã lục soát người hắn.



Sài Lập Tân còn chưa định từ bỏ.



Hắn hít một hơi thật sâu, cao giọng hô to:



– Ê! Có người không? Cyril tao đ* cả họ nhà mày! Thằng chó chết, lăn vào cho tao!



Cửa nhanh chóng mở ra.



Nhưng người vào không phải Cyril.
Mà Hứa Tấn Giang vốn đang ở trong góc hình như hiểu lầm cái gì, y như âm hồn quỷ bí vậy, trong nháy mắt liền vọt tới trước mặt Sài Lập Tân, bổ hắn ngã nhào xuống đất.



Sài Lập Tân bị đè tới khụ một tiếng, ngực cũng truyền đến một trận đau khó thở, may mà tình huống không quá nghiêm trọng.



– Đứng lên! M* nó mày còn dám giả thần giả quỷ, tao liền đánh chết mày có nghe không!



Hứa Tấn Giang dùng tay dùng chân dùng cơ thể áp chế hắn nhưng vẫn không nói lời nào. Y để sát vào cổ Sài Lập Tân, nơi này ngửi ngửi, chỗ kia ngửi ngửi, hình như đang phân biệt cái gì vậy.



– Đ* m*… mày họ chó à? Cút ra khỏi người tao !



Sài Lập Tân bị từng đợt hô hấp của y làm ngứa, cũng chỉ Hứa Tấn Giang, Sài Lập Tân có thể dễ dàng tha thứ y đến mức này. Đổi là người khác, nắm đấm của y đã sớm đi thăm hỏi.



Tên không biết xấu hổ nào đó lại được một tấc muốn tiến một thước.



Hứa Tấn Giang ôm mặt Sài Lập Tân, cúi đầu liền nhắm cái miệng hắn hôn xuống. Y vừa liếm rồi cắn, hôn như say như mê. Vừa dư ra một bàn tay, giở quần áo Sài Lập Tân vừa mặc vào không lâu lên, không có trình tự bắt đầu sờ soạng khắp nơi.



– Tao đ* mày… ha… ha… thả…… m* nó Hứa Tấn Giang mày đang sờ ở đâu đó… A!



Tóc Sài Lập Tân đều dựng lên.



Không lưu ý một cái, thằng nhỏ liền bị người ta chộp trong tay, Sài Lập Tân không dám lộn xộn nữa, miệng vẫn mắng không ngừng.



Nhưng hắn nhanh chóng bi ai phát hiện, thân thể hắn quả thực đang làm trái lại hắn.



Ngón tay Hứa Tấn Giang mang theo cảm giác lành lạnh, so với ngọn lửa còn mãnh liệt, hiệu suất cao hơn. Y cuốn Sài Lập Tân vào một vòng xoáy tình dục. Khoái cảm mãnh liệt mạnh mẽ không ngừng tích lũy chồng lên nhau, làm trong đầu hắn trống rỗng, cả linh hồn như bị ném vút lên thật cao, rơi xuống, rồi vút lên, cuối cùng ngưng tụ thành pháo hoa long trọng đầy trời, nổ tung, bắn ra.



– …!



Sài Lập Tân ngực dồn dập phập phồng, đừng nói mắng người, lúc này ngay cả nói câu hoàn chỉnh hắn cũng lao lực.



Thở hổn hển nửa ngày, hắn rốt cuộc nghẹn ra một câu: -… Đ*.”



Lúc này, đột nhiên có nước lạnh lạnh từng giọt từng giọt, giống như mưa rơi xuống mặt Sài Lập Tân.



Sài Lập Tân sửng sốt một trận, có chút không dám tin, hắn nâng tay lên sờ sờ mặt Hứa Tấn Giang.



– Hứa Tấn Giang, mày… đang khóc sao?



– Tiểu Tân…



Hứa Tấn Giang rốt cuộc mở miệng.



Giọng lại khàn không tin được, quả thực không giống y.



– Xin lỗi.



Y nói với hắn, xin lỗi.



________



Kịch nhỏ:



Hứa: Tiểu Tân Tiểu Tân, cậu tặng mình quà, mình cũng tặng cậu, cái này gọi là có qua có lại.



Sài (mặc quần): Cút!