Vô Hạn Trọng Sinh
Chương 31 :
Ngày đăng: 09:26 18/04/20
Sài Lập Tân biết động cơ của Cyril sẽ không đơn giản nhưng không nghĩ tới gã cũng vì danh sách Hứa gia mà đến.
Trầm mặc một lúc, Sài Lập Tân cúi đầu thoáng nhìn Hứa Tấn Giang vẫn đang mê man.
– Sọ Đỏ, chắc mày biết rõ tầm quan trọng của tờ danh sách đó.
– Đương nhiên. – Cyril gật đầu, bổ sung một câu. – Nước mày không phải có câu ngạn ngữ là “Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con”, không làm chuyện nguy hiểm thì làm sao lấy được thù lao cao chứ?
Cyril lấy cái làn điệu tiếng Trung không chuẩn lắm nói rõ ràng đâu ra đấy.
Sài Lập Tân rốt cuộc nhìn thẳng gã hỏi:
– Nếu mày biết thông tin trên danh sách quan trọng thế nào, bất luận kẻ thuê mày là ai, đối phương một khi có được danh sách, hậu quả để lộ bí mật mày có nghĩ tới không?
Không nghĩ tới Cyril trừng to mắt, ra vẻ khoa trương kinh ngạc nói:
– Sài, khi nào mày trở nên nhân từ vậy? Trên thế giới này mỗi ngày đều có người chết, chúng ta thấy chết chóc còn ít sao? Con người luôn vì tranh giành tài nguyên xảy ra chiến tranh, trước đây là dầu mỏ, giờ chẳng qua thay đổi thứ khác, bản chất đều là vì lợi ích!”
Nghe đến đó, Sài Lập Tân thấy không cần phải lãng phí miệng lưỡi nữa. Hắn tự nhận không phải người gì tốt, nhưng ít ra có một số việc hắn sẽ không làm.
– Sài, nói cho tao biết câu trả lời của mày.
Cyril còn đang chờ hắn trả lời.
Sài Lập Tân lắc đầu.
– Sọ Đỏ, bên tao còn có câu ngạn ngữ là ‘”Đạo bất đồng bất tương vi mưu”.
Thật rõ ràng, dù Cyril không thể hiểu câu này, gã cũng có thể hiểu ý nghĩa động tác Sài Lập Tân lắc đầu.
Cyril đổi sắc.
Gã không cợt nhả nữa, đôi mắt lam cũng âm u dần.
– Sài, tao nghĩ tao phải nhắc nhở mày, tụi mày đang ở trên thuyền của tao. Giờ thuyền sắp chạy tới vùng biển quốc tế, nếu mày không định giúp đỡ vậy tao chỉ có thể dùng cách của mình, cạy ra câu trả lời từ trong miệng người đẹp này! Đến lúc đó…
– M* nó mày dám?!
Sài Lập Tân nháy mắt bị chọc giận, ánh mắt như mũi tên nhọn đâm về phía Cyril, cánh tay ôm Hứa Tấn Giang cũng bất giác dùng sức.
Quan tâm sẽ loạn, Cyril thấy hắn dáng dấp căng thẳng, lập tức lộ ra nụ cười nắm chắc phần thắng.
– Sài, không bằng tao với mày thử đánh cược – Tầm mắt di động đến người Hứa Tấn Giang, giọng Cyril tàn khốc.
– Cược tao đập nát ngón tay thứ mấy của nó thì mày mới chịu thua đây?
– Mày muốn chết.
Sài Lập Tân nhíu chặt mày, hắn nhìn chằm chằm Cyril trong ánh mắt đầy sát ý. Lồng ngực quấn đầy băng vải dồn dập phập phồng, nếu không phải ôm Hứa Tấn Giang, hắn nhất định đã xông lên đánh thằng khốn chó đẻ Cyril này nát bét từ lâu.
Cái ánh mắt như ăn người của Sài Lập Tân làm Cyril không kìm được nuốt nước miếng. Dù trong lòng nắm chắc, gã vẫn đưa tay đụng đến súng sau lưng mới khôi phục chút bình tĩnh.
– Thế nào, Sài?
Bọn họ gần sát như thế, dù Hứa Tấn Giang có giả vờ giỏi đến mấy, ngay cả Mặt Rỗ kiểm tra tình trạng y cũng không phát hiện khác thường, nhưng đối với Sài Lập Tân quen thuộc y mà nói, vẫn không thể gạt được hắn.
Hứa Tấn Giang chỉ cười.
– Tôi đỡ cậu dậy? – Sài Lập Tân hỏi.
Hứa Tấn Giang gật đầu. Sau lưng y bị bỏng có hơi nặng, hai cánh tay lại có vết thương làm cho Sài Lập Tân hơi bó tay bó chân không biết nên đỡ chỗ nào. Nghĩ đến Hứa Tấn Giang tự mình hại mình thành như vậy, hắn không khỏi tức giận.
– M* nó mày đột nhiên trúng gió gì vậy, làm mình thành ra thế này?
Dù muốn diễn trò cũng hơi quá.
Mà Hứa Tấn Giang nhìn cánh tay quấn đầu băng gạc, có chút ngây người.
– … Những cái này đều là tự mình làm? Y hỏi.
Sài Lập Tân cũng sửng sốt.
Lập tức hắn cả giận nói:
– Hứa Tấn Giang đ* họ nhà mày, đủ rồi nha! Giờ mày lại định chơi cái gì? Mất trí nhớ?
– Tiểu Tân, Tiểu Tân…
Hứa Tấn Giang nhanh chóng trấn an hắn, vừa nói y vừa lộ vẻ nghi hoặc, nhìn chằm chằm tay mình quấn thành như xác ướp.
– Mình không giả bộ. Mình thật sự không nhớ rõ, cậu hãy tin mình.
Giọng y có chút đáng thương vô cùng.
Vô luận bọn họ lớn bao nhiêu, mỗi lần Hứa Tấn Giang chỉ cần lộ ra bộ dáng tội nghiệp như vậy, Sài Lập Tân hầu như luôn sẽ mềm lòng.
Huống hồ vẻ mặt Hứa Tấn Giang cũng không giống đang nói dối.
– Mày thật sự không nhớ rõ?
– Thật sự không nhớ rõ.
Sài Lập Tân khó chịu chẹp một tiếng, lại hỏi:
– Vậy ở trong phòng khác, mày có nhớ tại sao muốn nói xin lỗi với tao không? Mày còn…
– … còn cái gì? Hứa Tấn Giang càng mờ mịt.
M*.
Sài Lập Tân nhịn không được chửi thầm trong lòng.
Hắn thở dài, gần như có thể khẳng định, Hứa Tấn Giang là mất trí nhớ thật.
Mà Hứa Tấn Giang điên điên khùng khùng khi đó, vừa hôn lại cắn hắn, còn thế này rồi thế kia… giờ đối mặt thuần khiết Hứa Tấn Giang, Sài Lập Tân thật sự con m* nó không nói ra được.
Chết tiệt!