Vô Hạn Tương Lai
Chương 211 : Nhân đạo (nhất)
Ngày đăng: 10:03 18/04/20
Tốc độ của du thuyền còn nhanh hơn so với tưởng tượng của ba người Trương Hằng, dưới gia tốc hết mức của niệm động phù du pháo, toàn bộ du thuyền giống như tên lửa không ngừng bay về phía trước, tốc độ cực nhanh thậm chí khiến cho hầu hết ấu thể bạch tuộc đều văng ra. Du thuyền dùng tốc độ như vậy lao đi như điên liên tục vài phút, thẳng đến khi Lý Cương Lôi lớn tiếng nói dừng, mắt mũi miệng Trương Hằng đã đầy máu tươi, tóc trên đầu cũng đã bạc đi một ít, tuy vậy hắn vẫn gắng gượng không để rơi vào trạng thái hôn mê, khi giọng nói của Lý Cương Lôi truyền đến, hắn cũng lớn tiếng hét lên:
-...Tôn trọng khế ước viễn cổ, lấy máu và mắt ta làm bằng chứng, cùng ta đồng sinh, cùng ta cộng tử!
Khi Trương Hằng niệm xong đoạn chú ngữ, bầu trời bỗng nhiên trở nên sáng chói, vô số luồng năng lượng từ trên cao vụt xuống sau đó phát tán ra bốn phía, không bao lâu sau, một thông đạo màu đen xuất hiện, gần như chỉ trong nháy mắt, cả du thuyền và ba người bên trong đã bị hút vào.
Cũng không biết bao nhiêu lâu sau, lúc Trương Hằng tỉnh lại, sắc trời đã là một mảng đen kịt, chỉ có ánh đèn le lói của du thuyền, vài giây sau Trương Hằng mới hoàn toàn mở mắt ra, cho đến lúc này hắn mới nhìn rõ cảnh vật xung quanh, tại đây đúng là bên trong du thuyền, bên cạnh hắn, Lý Cương Lôi đang vừa đọc tiểu thuyết vừa quan sát tình hình bên ngoài, còn Nataya thì ngủ trên một chiếc ghế sofa.
-...Ta hôn mê bao lâu rồi?
Trương Hằng hỏi với giọng khàn khàn, khi nghe thấy âm thanh khàn khàn hắn lập tức giật mình ngậm miệng lại, đồng thời vuốt vuốt cổ họng với thần sắc phức tạp.
- Ước chừng khoảng bảy mươi hai tiếng đồng hồ, thời gian ba ngày cũng không phải là quá dài, ta còn tưởng rằng phải thêm mấy ngày nữa ngươi mới có thể tỉnh lại.
Lý Cương Lôi cũng không kinh ngạc, hắn chỉ liếc qua phía Trương Hằng rồi nói, mà Trương Hằng lại không có chú ý tới ánh mắt của Lý Cương Lôi, hắn chỉ tập trung quan sát thân thể, ngoại trừ trên trán có chút tóc trắng, trên mu bàn tay thoáng xuất hiện nếp nhăn ra thì cũng không có biến đổi gì lớn.
- Tuổi thọ hiện tại của ta là khoảng bao nhiêu vậy?
Trương Hằng lại hỏi, Lý Cương Lôi nhìn kỹ hai mắt hắn rồi mới lên tiếng:
- Tác giả khác? Thế là có ý gì?
Trương Hằng sửng sốt một chút, hắn vội vàng hỏi, có điều Lý Cương Lôi lại không trả lời, hắn chỉ nhìn về phía bên ngoài cửa sổ thủy tinh:
- Hiện tại ngươi có thể sử dụng được niệm động lực phù du pháo không? Ba ngày đã trôi qua, nếu như có thể sử dụng, vậy thì chúng ta tiến vào kim tự tháp đi.
Trương Hằng thử sử dụng niệm động lực của mình, khi ý niệm của hắn vừa mới khẽ động, sáu thanh niệm động lực phù du pháo đã hiện lên, hắn gật đầu nói:
- Cũng may, có thể sử dụng, đoán chừng ngủ mê mệt trong ba ngày đã làm tổn thương suy giảm bớt, mà ngươi xác nhận hiện tại là thời điểm thích hợp để tiến vào Kim tự tháp chứ? Sao không đợi mấy người Trịnh Xá tiến vào trước đã?
Lý Cương Lôi cười lạnh:
- Đợi? Đợi ai? Mấy người Trịnh Xá khẳng định đã sớm tiến vào, ngươi cho là bọn họ nhàn rỗi không có việc gì làm sao? So với chúng ta mà nói, bọn họ phải gánh vác an nguy của toàn nhân loại càng không có tư cách dừng lại, lúc này bọn họ nhất định là rất sốt ruột muốn rời khỏi bán vị diện... Đúng rồi, hỏi một câu, không phải là ngay cả phương pháp rời khỏi cái bán vị diện này ngươi cũng không có thiết lập chứ? Nếu thật sự là như vậy, ta sẽ không keo kiệt bóp chết ngươi ngay tại đây.
Trương Hằng nở nụ cười khổ, hắn vuốt vuốt tóc rồi mới nói:
- Làm sao có thể không thiết lập? Phương pháp rời khỏi rất đơn giản, tìm được phòng điều khiển, sau đó trực tiếp mang theo kim tự tháp quay trở lại thế giới thực tế. Cái kim tự tháp này cũng là một dạng phi thuyền vũ trụ, tuy kém hơn Côn Luân của phân hệ da vàng, cũng kém hơn một chút so với Vườn địa đàng của phân hệ da trắng, nhưng dưới tình huống đầy đủ năng lượng vẫn có thể tiến hành di chuyển trong vũ trụ, thậm chí là di chuyển giữa các thế giới, đây tuyệt đối là tạo vật của Thánh nhân.