Vô Hạn Tương Lai
Chương 216 : Súc sinh đạo (nhị)
Ngày đăng: 10:03 18/04/20
Mấy người Trịnh Xá đều yên lặng đi về phía trước, ước chừng hơn mười phút đồng hồ sau, khi bóng dáng thiếu nữ kia vừa mới xuất hiện tại biên giới của quét hình tinh thần lực, Trịnh Xá không hề chậm trễ, đạp mạnh dưới chân một cái, mặt đất lập tức phát nổ, tiếp đó thân ảnh của hắn biến mất, mà trong quét hình tinh thần lực, chỉ sau nháy mắt hắn đã đi được một khoảng cách hơn nghìn mét. Thời gian nhiều lắm cũng mới chỉ trôi qua một giây mà thôi, có thể thấy sau lưng Trịnh Xá xuất hiện từng vòng từng vòng chấn động, nhưng mà cho dù với tốc độ nhanh như vậy, khi đến nơi hắn vẫn không tìm thấy bất cứ người nào, hiện tại hai mắt hắn đã không phải giống như mắt của người bình thường, đến gần tầng thứ năm, hai mắt hắn đã có thể nhìn thấy mọi loại năng lượng, trước mặt hắn, tàng hình hay ảo giác đều không có tác dụng, nhưng theo những gì hai mắt hắn nhìn thấy lúc này, đừng nói đến người nào, ngay cả một con ruồi cũng không có.
- Không thể nào là ảo giác, trong hình ảnh tinh thần lực xác thực xuất hiện bóng người...
Trịnh Xá nhìn quanh với vẻ khó hiểu, nhưng bất kể hắn quan sát như thế nào, xung quanh thật sự là chẳng có ai cũng chẳng có dấu vết gì, rơi vào đường cùng hắn chỉ có thể đứng yên tại chỗ, chờ những người còn lại.
-... Tại đây không có bất kỳ ai, mắt ta có thể nhìn thấy tất cả năng lượng còn sót lại, nhưng nơi này lại không hề có dấu vết của bất kỳ năng lượng nào. Nói cách khác, ít nhất trong mấy tiếng qua, nơi này không có người nào đi qua... Đương nhiên, còn một khả năng, đó chính là đối phương có biện pháp xóa bỏ dấu vết của tất cả năng lượng.
Thấy mọi người đã đến, Trịnh Xá trầm giọng nói, tất cả đều cảm thấy vô cùng nghi hoặc, bắt đầu tranh luận đến cùng bóng người trong quét hình tinh thần lực có phải là ảo ảnh hay không, mấy giây sau, Lăng Tân bỗng nhiên cắt ngang quá trình suy đoán của mọi người, hắn chỉ về một gò đất cách đó không xa rồi nói:
- Tuy còn không rõ đối phương biến mất như thế nào, nhưng rất có thể vị trí hắn muốn dẫn chúng ta đến chính là nơi này.
Những người xung quanh đều có chút sững sờ, Trịnh Xá lập tức hỏi với vẻ kỳ quái:
- Có ý gì? Nơi này có điểm gì khác thường sao?
- Đồi núi.
Lăng Tân dứt khoát nói:
- Là đồi núi! Chúng ta đã đến nhiều nơi như vậy, trên cơ bản đều là thảo nguyên cùng một vài khu rừng nhỏ, địa hình trong thế giới này chín mươi phần trăm là đồng bằng, khu vực đồi núi... Thật sự là thưa thớt đến mức kỳ quái.
Lý Cương Lôi thì thào, một lúc sau, hắn bỗng nhiên nói với Trương Hằng:
- Những ngày này, ta cũng đã thẩm tra rất nhiều về thần thoại tu chân của Trung Quốc cổ đại, phát hiện trong đó xác thực là chỉ có sáu Thánh nhân cùng đạo tổ Hồng Quân, sáu Thánh nhân này theo thứ tự là Phục Hy, Nữ Oa, Hậu Thổ, Thông Thiên, Nguyên Thủy cùng Lão Tử. Mà ở trong thần thoại, sáu Thánh nhân này chính là được đạo tổ ban cho Thánh vị mới thành Thánh, nhưng phân tích tình huống trong đó, ta phát hiện thay vì nói là được đạo tổ ban cho Thánh vị, chẳng thà nói là được Thiên Đạo ban cho thánh vị, mà Thiên Đạo này, chính là tồn tại bí ẩn nhất trong thần thoại cổ đại...
- Hả? Có ý gì?
Trương Hằng hỏi với vẻ khó hiểu, Lý Cương Lôi liếc mắt nhìn Trương Hằng sau đó nói:
- Ngươi nghĩ thử xem, tại sao lại chỉ có bảy người gia nhập vào tập đoàn Tu chân giả? Có phải là do lực lượng nào đó chỉ cấp ra bảy Thánh vị? Vì sao mỗi lần Thiên đạo xuất hiện can thiệp vào thế sự trong truyền thuyết, đều là thời điểm ngươi thay đổi nội dung cốt truyện?
- Vì cái gì?
Trương Hằng vẫn ngây ngốc hỏi lại.
- Ta cũng không biết.
Lý Cương Lôi thở ra một hơi, hắn nhìn về phía sâu trong lòng đất rồi nói:
- Vấn đề này cần phải do chính ngươi đi tìm đáp án. Bất quá ta muốn nói, có lẽ khi ngươi biết được đáp án, sẽ không bao giờ... tồn tại cái gọi là nội dung tự phát triển nữa.