Vô Hạn Tương Lai

Chương 258 : Trở về (tứ)

Ngày đăng: 10:04 18/04/20


- Trương Hằng! Ngươi còn cần bao lâu nữa? Ta sắp không chịu được rồi!



Trịnh Xá đang cầm người khổng lồ siêu cấp trong tay, điên cuồng vung qua vung lại, bỗng nhiên thân thể của hắn trở nên bất động, ngưng đọng thời gian lại một lần nữa khiến hắn không thể nhúc nhích, tuy chỉ sau nháy mắt Trịnh Xá đã thoát ra được, nhưng chính trong nháy mắt này, mấy luồng năng lượng đã đánh trúng thân thể hắn. Một quái vật có thân hình nhỏ nhắn, nhưng sau lưng lại mọc lên vô số xương cốt, một quái vật có thân hình và dung mạo hoàn toàn tương tự như người bình thường, nhưng dưới chân lại là hai con rắn lớn, một quái vật cao tầm mười mét, toàn thân là hỏa diễm trắng sáng rực rỡ, ba con quái vật này thừa dịp Trịnh Xá bị bất động lập tức tấn công, đánh cả Trịnh Xá cùng với một mảng thân thể lớn của người khổng lồ màu xanh văng ra xa.



Phản ứng của Trịnh Xá coi như là kịp thời, trước khi mấy luồng năng lượng chạm vào, hắn đã trải đều chân nguyên lực và ma lực lên toàn thân thể cách da vài milimet, nhờ thế mới có thể ngăn cản được mấy luồng năng lượng này, nhưng mà cho dù như vậy, năng lượng khổng lồ vẫn đánh hắn bay ra ngoài, đồng thời cũng tạo ra thương tổn nghiêm trọng đối với thân thể hắn. Ngẫm lại một chút là có thể thấy, người khổng lồ siêu cấp kia chỉ bị dư âm của mấy luồng năng lượng này ảnh hưởng, thân thể đã lập tức biến thành hai mảnh, mà Trịnh Xá chính là đối tượng hứng chịu toàn bộ, nếu như hắn không bị chút thương tổn nào, vậy thực lực của hắn chắc chắn không phải tầng thứ tư cao cấp nữa, mà tuyệt đối là cấp độ cao nhất của Thánh nhân…



Ngay lúc Trịnh Xá phun ra một ngụm máu rút lui, hắn rốt cuộc không nhịn được hét lớn lên, trong lúc bất tri bất giác, hắn rõ ràng sử dụng giọng điệu vẫn nói với Trương Hằng của Trung châu đội lúc trước.



Giờ phút này hai người Trương Hằng và Lý Cương Lôi cũng đang vô cùng khổ sở, tuy vậy nỗi khổ của hai người lại không giống nhau, Lý Cương Lôi phải toàn lực vận hành phòng điều khiển, mà năng lượng của cái phòng điều khiển này chỉ còn chưa đến 2%, muốn hoàn thành nhiệm vụ chia cắt thế giới căn bản là không có khả năng. Vì vậy Lý Cương Lôi chỉ có thể sử dụng năng lượng để cắt đứt một số điểm kết nối quan trọng nhất, đồng thời phải tính toán xem cắt đứt điểm này cần tiêu hao bao nhiêu năng lượng, bao nhiêu thời gian, tuy phòng điều khiển có vi xử lý siêu cấp, nhưng muốn vừa tiết kiệm năng lượng vừa chọn đúng điểm kết nối hợp lý nhất, đồng thời cũng là phương án nhanh nhất, quá trình tính toán như vậy quả thực là không dễ dàng.



Đồng dạng, Trương Hằng cũng đang khổ sở không thôi, chỉ khác ở chỗ hắn không phải tính toán vô số khả năng trong thời gian ngắn, mà là phải tiêu hao một lượng tinh lực lớn để điều khiển Thiên địa huyền hoàng lung linh bảo tháp. Bởi vì cái bảo tháp này vẫn chưa được luyện hóa, Trương Hằng không thể điều khiển một cách tự nhiên như cử động cơ thể, cần phải dùng ý thức cẩn thận khống chế từng luồng khí tức huyền hoàng mới được. Mà hắn cần điều khiển vài luồng khí tức như vậy một lúc, một luồng là để bảo trụ tính mạng cho Lý Cương Lôi, một luồng để bảo vệ phòng điều khiển, mấy luồng còn lại thì để cắt đứt kết nối. Đồng thời phân tán chú ý lực đến mấy phương hướng, chỉ sau hơn mười giây, Trương Hằng đã cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, hắn vẫn chưa mở cơ nhân tỏa tầng thứ ba, chia tách tinh thần ra như vậy là chuyện vô cùng khó khăn.



Khi thanh âm của Trịnh Xá truyền đến, Lý Cương Lôi lập tức sử dụng tính năng quét hình của phòng điều khiển, từ lúc thân thể Trịnh Xá bỗng nhiên bất động, đến khi hắn bị mấy luồng năng lượng đánh bay sau đó hét lớn, một loạt quá trình này hai người Trương Hằng và Lý Cương Lôi đều nhìn thấy rõ ràng. Thừa dịp Trịnh Xá bị văng ra xa, mấy chục con quái vật hình thái khác nhau đồng loạt bay lên từ dưới khe hở, hơn mười con lao nhanh về hướng phòng điều khiển, mấy chục con khác thì lao về phía Trịnh Xá. Trong mắt của mấy con quái vật này, phản ứng năng lượng tại vị trí của Trịnh Xá vô cùng khổng lồ, đối với Vu tộc mà nói, đây chính là mỹ vị không gì sánh bằng, vì thế bọn chúng tự nhiên là muốn cắn nuốt Trịnh Xá trước tiên.



- Nguy rồi!
- Sống sót rồi.



Lý Cương Lôi lơ lửng giữa các trụ thủy tinh, hắn nhắm mắt lại, nói với vẻ hữu khí vô lực.



- Sống sót...



Trương Hằng không còn chút sức lực nào, đổ ầm xuống đất giống như động vật không xương sống, hắn chỉ thốt ra được hai chữ như vậy.



- Ách, sống sót.



Sau khi tiến vào phòng điều khiển Trịnh Xá giống như đã mệt mỏi tới mức sắp chết đến nơi, hắn cũng nằm lăn ra đất không hề giữ hình tượng, ngửa đầu lên trời thì thào.



Sống sót rồi... Thật sự sống sót rồi.