Vô Hạn Tương Lai
Chương 42 : Bố cục, bạo tạc, đại biến (tứ)
Ngày đăng: 10:02 18/04/20
Vụ án nổ bom cực lớn, làm cho cả thành phố Thượng Hải đều triệt để chấn động, đây cũng không phải là nổ khí gas khí thiên nhiên cái gì, mà là vụ án bom đạn nổ thật sự, vụ án tập kích nhằm vào chủ tịch tập đoàn La thị cùng với mấy huynh đệ, hơn nữa còn là phát sinh tại quảng trường thành phố Thượng Hải phố xá sầm uất, rất nhiều dân chúng trực tiếp chứng kiến trận phát sinh bạo tạc nổ tung này, may mà điểm bom nổ là ở trên đường phố, hơn nữa trước khi bom nổ tung đã bởi vì có tông xe mà phân tán bớt dòng người cùng xe cộ, cho nên trong trận nổ lớn này vậy mà không có ảnh hưởng đến dân chúng, đây cũng là trong cái rủi có cái may, nhưng cho dù là như vậy, vẫn gây ra chấn động đến toàn bộ thành phố Thượng Hải.
Trung Quốc cũng không phải nước Mỹ, cũng không có bá đạo gây thù oán khắp nơi, cho nên khủng bố tập kích cơ hồ sẽ không thể nào tìm tới Trung Quốc, cho dù là những cái...người chủ nghĩa phân liệt cũng sẽ không có ý định làm khủng bố tập kích trong nội địa, bởi vì cơ quan đặc vụ Trung Quốc tuyệt đối không phải loại ăn không ngồi rồi, tính nguy hiểm quá lớn, quản chế súng ống, còn có đủ loại hạn chế, khiến cho khủng bố tập kích tại nội địa Trung Quốc cơ hồ không có khả năng phát sinh, nhưng chính là ngay tại vùng nội địa này, thành phố Thượng Hải vậy mà thật sự bị khủng bố tập kích... Mà bất luận là nhằm vào cá nhân, hay là nhằm vào số đông dân chúng, tóm lại vụ án nổ lớn lần này vẫn bị quy về khủng bố tập kích, từ khi vụ án phát sinh về sau trong vòng không đến một giờ, toàn bộ thành phố Thượng Hải, hệ thống công an lập tức bắt đầukhởi động..., không chỉ như thế, một ít bộ đội cảnh sát vũ trang cũng hướng thành phố Thượng Hải xuất phát đến, chắc chắn trong thời gian ngắn bắt được nghi phạm là không thể.
So với cảnh sát thành phố Thượng Hải, bốn huynh đệ Lâm gia càng là thấp thỏm lo âu, bọn hắn căn bản không biết mục đích lần tập kích này là cái gì, bọn hắn cũng không phải La Kỳ Kỳ, vì cái gì cũng sẽ dẫn tới bị tập kích đây? Nếu như nói trước kia tập kích là vì La Kỳ Kỳ mà liên quan đến bọn hắn còn dễ hiểu một chút, lần tập kích này nhưng lại quá rõ ràng rồi, mục tiêu trực chỉ bọn hắn, muốn chính thức giết chết bọn hắn, uy hiếp như vậy không khỏi quá lớn, có thể nói, mục tiêu của đối phương chính là bọn họ!
- Làm sao bây giờ? Đại ca, đối phương đã điên rồi muốn giết cả chúng ta, vì sao biện pháp để cho Kỳ Kỳ ở một chỗ không hiệu quả, hay là phải cẩn thận tránh né, biện pháp như vậy căn bản không dùng được a, làm sao bây giờ? Đại ca, hẳn là chúng ta nên ngồi chờ chết sao?
Một nam tử họ Lâm lớn tiếng gầm thét quát hỏi. Bốn huynh đệ Lâm gia, ngoại trừ một người bị thương cánh tay, ba người còn lại chỉ là trên đầu cùng mặt có chút ít tổn thương do va đập, toàn thân thoạt nhìn vẫn còn là không sao, nhưng là lần này tập kích lại làm cho bốn người tâm thần đều quá căng thẳng rồi, bọn hắn chưa bao giờ cách tử vong có một khắc gần như vậy, nếu là nhắc tới những chuyện ngoài ý muốn trước kia, còn có thể nói là ngẫu nhiên mà thôi, dù sao không có bạo tạc nổ tung các loại uy hiếp xuất hiện bên cạnh, trong nội tâm còn nghĩ có chút may mắn, mà thẳng đến khi uy hiếp chính thức tới, bọn hắn mới rốt cục minh bạch được uy hiếp tử vong là cái gì... Chính là giống như đứng tại bên vách núi hướng phía dưới nhìn ra xa, chỉ cần một bước chênh lệch vậy chắc chắn sẽ chết.
Lâm gia Tứ huynh đệ vốn chính là người bình thường, bọn hắn dưới sự trùng hợp nhân duyên mới nhận được địa vị trước mắt, lại không có thiên phú như La Phú Nhân, cũng không có trải qua tranh đấu gì lớn, có thể nói tâm tính bọn hắn y nguyên vẫn là như người bình thường, cho dù là không chịu thua kém nhất Lâm gia lão đại, gặp loại tình huống này cũng quả thực là không có bất kỳ biện pháp nào, cả người hắn phảng phất ngây ra giống như một gã ngây ngốc bình thường ngồi ở chỗ kia, thẳng đến vừa rồi khi người nọ lại gầm thét một tiếng, hắn lúc này mới dùng sức vỗ bàn một cái.
- Ổn rồi, tỉnh táo lại, hiện tại có gì giống như lời ngươi nói? Không nên để bị phóng viên thấy được kẻo chê cười bốn người huynh đệ Lâm gia chúng ta, nói chúng ta là đồ nhà quê đến từ nông thôn... Cứ như vậy đi, trước tiên phát cho Ngưu cục một ít tin tức, lại để cho hắn phái chút ít cảnh sát đến bảo hộ chúng ta, sau đó lại từ trong thế lực phía dưới tuyển ra một số người linh hoạt cùng có thể đánh nhau, trang bị cho bọn hắn một ít súng ngắn, thuận tiện mai phục tại chung quanh...
- Mì sợi a, rất lâu rồi không ăn... Còn có món cay Tứ Xuyên, món ăn Quảng Đông những thứ...này, ai...
Trương Hằng thì thào tự nói, hắn một phen rất cảm thán nhìn một dĩa thịt cá trước mắt, tiếp đó hắn tách đôi đũa ra để chuẩn bị ăn mì. Nhưng là ai ngờ lúc hắn tách đôi đũa ra vậy mà dùng sức quá mạnh, làm cho một chiếc đũa bị gãy mất một nửa, mà một nửa khác đã bị cỗ lực đạo này ném thẳng bay ra ngoài. BA một tiếng vang nhỏ đánh trúng vào trên ngực một thiếu nữ cách đó không xa. Người thiếu nữ kia lại ăn mặc lộ liễu một ít, hở ra ngoài một phần phía trên của bộ ngực nhỏ trắng như tuyết, lại bị sức của mảnh vỡ chiếc đũa va trúng, khiến cho phần da trắng như tuyết kia lộ ra một điểm hồng hồng, người thiếu nữ này sững sờ nhìn bộ ngực của mình, mà một số khách hàng nam đang ăn mì cùng nữ khách hàng cũng đều nhìn về bộ ngực của nàng.
Vài giây sau người thiếu nữ này đã xấu hổ sắc mặt đỏ ửng lên, lúc này nàng cầm một chiếc đũa ném về hướng Trương Hằng, mà Trương Hằng giờ phút này cũng là xấu hổ đến nỗi ngay cả nói không nên lời, nếu là trúng vào bộ phận bình thường nào cũng may, chỉ một câu xin lỗi cơ bản có thể xong việc, lần này nhưng lại va trúng vào vị trí mẫn cảm của người khác, hơn nữa người thiếu nữ này ăn mặc hơi chút lộ liễu, lần này điểm hồng kia đã lộ ra rõ ràng nhất rồi, khiến cho hắn ngay cả giải thích cũng khó khăn, mà người thiếu nữ này ném xong chiếc đũa, tiếp đó liền bỏ tiền lên bàn rồi quay người liền hướng bên ngoài chạy ra, mà Trương Hằng lại chính là đuổi theo giải thích cũng không đúng, mà ngồi ở chỗ này tiếp tục ăn mì cũng không đúng, hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ bỏ tiền lên trên bàn, sau đó cũng ra khỏi tiệm mì theo thiếu nữ kia.
- Mẹ nó! Ai bảo cái ngoài ý muốn này à?
Nam tử họ Lâm một mực theo Phong Thần bảng chú ý đến nhất cử nhất động của Trương Hằng, đến lúc hắn xem hoàn toàn bộ chuyện đã xảy ra xong, lúc này liền không nhịn được chửi ầm lên, lần này lại khiến cho đám vệ sĩ đứng ngoài cửa toa-lét nghe được đều không hiểu gì cả.