Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 110 : Nữ người hầu giá ba trăm triệu

Ngày đăng: 16:27 19/04/20


Dưới ánh mắt nóng bỏng của Lâm Việt Thịnh, cuối cùng Quách Thanh Tú cũng nấu xong sủi cảo, cô bưng một đĩa sủi cảo nóng hổi đến trước mặt Lâm Việt Thịnh.



Quách Thanh Tú tươi cười bày đũa lên, “Nếm thử xem thích không!”



Lâm Việt Thịnh cong môi, thuận theo lời cô cầm đũa lên, gắp lấy một miếng sủi cảo hình con heo nhỏ, cắn một miếng.



Sủi cảo thịt heo rau hẹ rưới nước dùng, vừa cắn vào liền có nước dùng chảy ra, rất thơm ngon, tựa như mùi vị của cô lúc trước vậy.



Không thể không nói, cô gái nhỏ này rất được lòng hắn, đến cả khẩu vị của hắn cũng nắm rõ ràng.



Một đĩa sủi cảo mười hai cái, làm thành mười hai con giáp, hình dạng đẹp đẽ tinh xảo.



“Rót rượu cho tôi!” Lâm Việt Thịnh y hệt một vương giả, mặc sức hưởng thụ cô hầu gái giá ba trăm tỷ một đêm này.



Quách Thanh Tú hơi lưỡng lự một chút, uống rượu nhiều dễ bị kích thích, bị kích thích xong sẽ dễ mất không chế, chuyện tiếp theo chắc chắn rất đáng sợ.



“Hay là uống nước ngọt được không?”



Lâm Việt Thịnh trợn mắt, “Rót rượu!”



Quách Thanh Tú không muốn chọc giận hắn ta, đành đi mở tủ lạnh lấy một chai Lafite, mở nắp xong rót cho hắn nửa ly.



Mười hai cái sủi cảo rất nhanh đã bị hắn ăn sạch bách.



Sủi cảo kết hợp với rượu vang, nghe chừng cũng rất ngon miệng.



Quách Thanh Tú không sợ, cô gói rất nhiều sủi cảo, đợi hắn ta ăn xong, cô lập tức đứng dậy, “Tôi đi nấu nữa...” Lâm Việt Thịnh vươn tay ra giữ tay cô lại, “Tôi muốn ăn bánh ngọt, cô đi nướng bánh cho tôi!”



“Ồ, bánh ngọt, được thôi!”



Quách Thanh Tú chỉ ước hắn ta lại đòi hỏi mấy thứ mới mẻ đa dạng chút, đừng nói là bánh ngọt, kể cả bánh mì trà sữa bánh quy cô đều làm toàn bộ cho hắn ăn. Cô nguyện ý tốn cả tối làm đồ ăn ngon, chỉ cần làm hài lòng dạ dày của hắn là được rồi. Tốt nhất là làm cho hắn no không động đậy gì được.



Trong căn bếp nhỏ này, nguyên liệu gì cũng có, cứ như được chuẩn bị riêng cho cô vậy.



Cắt bơ, nhào bột, đánh trứng, ủ bột, lại nặn bánh...



“Phải viết chúc mừng sinh nhật lên...”



Không biết Lâm Việt Thịnh đứng ở cửa phòng bếp từ bao giờ, hắn đưa tay lấy ly rượu vang Quách Thanh Tú đặt trên mặt bàn, bắt đầu đổ vào miệng.



“Chúc mừng sinh nhật? Được thôi, chẳng qua là nhiều thêm mấy chữ...”



Quách Thanh Tú dùng đũa viết mấy chữ chúc mừng sinh nhật lên mặt bánh, sau đó đặt lên khay đút vào lò vi sóng, đặt mức nhiệt lớn và chỉnh thời gian.


Quách Thanh Tú vừa ngắt điện thoại của Quách Hoàng Tùng, điện thoại của Tăng Thanh Hải liền gọi tới.



“Thanh Tú, giờ em đang ở đâu?”



Lúc này, một bóng dáng màu trắng đang đứng ở một chỗ phía sau Quách Thanh Tú cách tầm mười mấy mét.



Tăng Thanh Hải cố gắng kiểm soát giọng nói của chính mình.



Quách Thanh Tú không quay đầu, vừa đi ra phía bên ngoài, vừa thấp giọng nói: “Em đang ở ngoài dạo phố, anh Hải, anh đặt chỗ xong chưa, bao giờ sắp xếp cho ba em và bác Tăng gặp mặt.”



Tim Tăng Thanh Hải đang nặng xuống từng chút từng chút một, nếu không phải anh tận mắt nhìn thấy, anh sẽ không tin Quách Thanh Tú lại chạy đến khách sạn Đế Hào.



Anh biết rõ, Lâm Việt Thịnh ở nơi này, Quách Thanh Tú đến đây nhất định là để tìm hắn.



Anh không dám tưởng tượng giữa bọn họ đến cùng đã xảy ra chuyện gì, chỉ là anh không muốn thất bại, không muốn mất đi Quách Thanh Tú.



Vì vậy, anh chỉ có thể chọn giả bộ không biết.



“Anh Hải, anh có nghe em nói không?”



Quách Thanh Tú dừng lại bên đường, nhìn dòng xe cộ đi lại, Tăng Thanh Hải bên kia điện thoại trầm mặc rất lâu, mãi mới nói: “Ừ, sáu giờ tối mai, khách sạn Apollo!”



“Vâng ạ, em quay về chuẩn bị một chút.” Quách Thanh Tú cười nói.



“Thanh Tú!” Tăng Thanh Hải cảm thấy trong tim vô cùng mất mát.



“Sao thế? Anh Hải, có phải chuyện công ty làm anh lo lắng không?”



Tăng Thanh Hải cười nhẹ, cười cực kì miễn cưỡng, có lẽ là đang cười nhạo sự bất lực của bản thân.



“Thanh Tú, em có yêu anh không?”



Quách Thanh Tú không ngờ Tăng Thanh Hải gọi điện thoại đến chỉ để hỏi cái này, cô bật cười, “Đương nhiên rồi, nếu mà em không yêu anh thì sao em lại đồng ý gả cho anh chứ.”



“Ha ha, anh cứ cảm thấy một người con gái xuất sắc như Thanh Tú bằng lòng gả cho anh quả thực giống như một giấc mơ, anh không dám tin.”



Đúng vậy, mười năm nay, mỗi ngày anh đều mơ một giấc mơ giống nhau, mơ thấy Quách Thanh Tú gả cho anh, nhưng mà mỗi lần đến lúc tổ chức hôn lễ thì anh lại tỉnh giấc, sau đó phát hiện đó chẳng qua chỉ là một giấc mộng.



Sự mất mát và tuyệt vọng sau khi tỉnh mộng cào nát trái tim anh, tra tấn anh biết bao nhiêu năm nay.



Tình hình trước mắt cũng giống trong mộng biết bao.



“Anh Hải, anh yên tâm đi, em cam đoan với anh, đây tuyệt đối không phải là mơ.”