Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
Chương 120 : Không kịp nói lời chia tay
Ngày đăng: 16:28 19/04/20
Thời gian đúng là một thứ đáng sợ, nó thử nghiệm tất cả chân lý trên đời này, sự khác nhau giữa yêu và thích lại dễ dàng phân biệt như thế.
Quách Thanh Tú ngẩn người một lúc, cô không biết nên nói gì với Tăng Thanh Hải.
Sâu trong đôi mắt của Tăng Thanh Hải chứa đầy mất mát, rõ ràng vừa rồi anh mới nhìn thấy cô cười rạng rỡ, tại sao vừa trông thấy anh, nụ cười đó lại vụt tắt đi như vậy.
Đây là chuyện không thể nào, rõ ràng cách đây không lâu cô ấy còn đồng ý và mong mỏi cùng anh sống hạnh phúc cả đời.
Đúng thế, anh không hề nghe nhầm, đây là sự thật, cô ấy đã chính miệng đồng ý gả cho anh trước mặt mọi người.
Mới chỉ bốn năm ngày, anh không tin cô ấy lại thay đổi nhanh như vậy.
“Thanh Tú, lên xe nào, chúng ta còn chưa chia tay mà.”
Tăng Thanh Hải khó khăn nói, sau đó lại chậm rãi nói thêm một câu: “Chúng ta đi ăn cơm đi, cứ cho là bữa cơm chia tay đi được không?”
Lê Quyên Quyên thấy hai người khó xử, bên vội vàng mượn cớ thoát thân, “A, hai người cứ nói chuyện đi, tớ có việc phải đi trước.”
Trong một nhà hàng Tây cao cấp, xung quanh rất tối, chỉ còn ánh sáng của hai ngọn nến.
Bầu không khí lãng mạn như vậy đúng là không phải nơi lý tưởng để chia tay.
Quách Thanh Tú ngồi đối diện với Tăng Thanh Hải, tay siết chặt, không biết nên nói gì mới tốt.
Một lúc sau, cô mới dè dặt mở miệng: “Xin lỗi anh Hải, hôm đó ba em không nên...”
Cô biết, tin tức trong đám cưới của bọn họ có lẽ là một đòn chí mạng với tập đoàn Tăng thị, có lẽ bây giờ anh còn đang liều mạng giãy giụa nơi bờ vực.
Là cô hại anh!
Nếu cô không xen vào cuộc sống của anh thì giờ anh đã kết hôn với Lý Vi Vi rồi.
Lời của Dương Hà Khuê rất có sức thuyết phục, cô ta khiến lòng tin của Quách Thanh Tú bắt đầu dao động.
Thế nhưng vì lòng tự tôn, Quách Thanh Tú cố gắng giữ bình tĩnh trước mặt Dương Hà Khuê, cô lạnh lùng cười: “Cuộc đời vốn đầy những nguy cơ không biết, nếu vì trốn chạy nguy hiểm mà chùn bước thì cuộc đời còn gì thú vị? Cho dù cuộc hôn nhân chúng tôi không vui vẻ, nhưng chí ít thì chúng tôi đã yêu nhau thắm thiết, chứ không như ai đó, ngay cả quyền yêu cũng không có, tôi như vậy là đã may mắn lắm rồi.”
Lời của Quách Thanh Tú sắc bén đâm trúng nỗi đau của Dương Hà Khuê.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt vô cùng khó coi, một lúc sau cô ta bỗng bật cười: “Quách Thanh Tú ơi Quách Thanh Tú à, cô quá ngạo mạn rồi! Lâm Việt Thịnh không thích loại phụ nữ thẳng thắn và cố chấp như cô đâu, rồi sẽ có một ngày anh ấy nhận ra người phụ nữ anh ấy cần là ai.”
Quách Thanh Tú cười khẽ: “Đúng thế, rồi anh ấy sẽ nhận ra thôi, nhưng ít nhất bây giờ người anh ấy cần không phải cô, mà là tôi.”
Dương Hà Khuê cuối cùng cũng không thể giữ bình tĩnh được nữa, cô ta cầm lấy túi giận dữ đứng bật dậy.
“Hừ, Quách Thanh Tú, không tin thì đợi mà xem ai là người thắng.”
Dứt lời, cô ta còn cười đắc ý: “Đúng rồi, nếu cô không tin lời tôi thì có thế nhớ kỹ lại đi, anh ấy chưa bao giờ nhắc chuyện kết hôn với cô phải không? Nếu anh ấy đồng ý lấy cô thì đã mang cô về nhà anh ấy ra mắt từ lâu rồi.”
Lời của Dương Hà Khuê đâm thẳng vào điểm yếu của Quách Thanh Tú.
Dương Hà Khuê phất tay với cô nói: “Tôi sẽ còn quay lại, tất nhiên tôi hy vọng chúng ta có thể trở thành bạn bè, đừng nhỏ mọn như thế, tạm biệt!”
Dương Hà Khuê ung dung quay người đi khỏi.
Quách Thanh Tú đứng ngây người một lúc, Dương Hà Khuê nói đúng, Lâm Việt Thịnh chưa bao giờ nhắc chuyện kết hôn với cô.
Có lẽ anh ấy thật sự không chuẩn bị để gánh trách nhiệm của một người cha và một người chồng.
Còn 9 tháng nữa thôi bé cưng sẽ ra đời, với Quách Thanh Tú mà nói, đây là một thách thức rất lớn.
Ngoài tình yêu, cô còn muốn một cuộc sống gia đình ấm áp và bình lặng với chồng và con.
Để thực hiện được điều này, cô cần phải cố gắng nhiều hơn nữa.