Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 124 : Ác mộng của một đứa con hoang

Ngày đăng: 16:28 19/04/20


“Anh ơi, đừng đánh nữa...”



“Anh ơi, nó sắp chết rồi, anh ơi, đừng...”



Thanh khóc lóc kéo tay áo Lâm Việt Thịnh.



A Ngưu bị đánh tới thâm tím mặt mày nằm sải lai trên mặt đất không nhúc nhích, máu từ mũi miệng của nó trào ra.



Lâm Việt Thịnh không phải con hoang, Thanh càng không phải, người mẹ khổ cực kiếm tiền nuôi họ cũng không phải là hồ ly tinh.



Hắn không cho phép ai được ăn hiếp em gái, cũng không cho phép bất cứ ai làm nhục mẹ hắn.



Đến khi đánh tới mệt lả, hắn mới ngừng tay lại thở hồng hộc.



Đám trẻ kia đã sợ hãi đến quắn quéo không làm gì được nữa.



“Anh ơi, tay anh chảy máu kìa, anh ơi...”



Thanh ôm lấy tay Lâm Việt Thịnh, nước mắt chảy ra không ngừng.



Lâm Việt Thịnh nói, “Đừng sợ, không phải máu của anh đâu, mà là của tên khốn nạn này nè.”



Lâm Việt Thịnh đứng lên nhìn A Ngưu, “Nghe đây, sau này không được mắng mẹ tao nữa, nếu không gặp mày lần nào tao đánh lần đó.”



A Ngưu cầu xin tới mức giọng khàn đi, lúc này không dám chống đối, vừa khóc vừa nói: “Em không dám nữa ạ!”



Lâm Việt Thịnh đưa em gái tới vòi nước sau nhà rửa sạch sẽ hai tay.



“Thanh, về nhà không được nói với mẹ, biết chưa?”



Thanh đáng thương nhìn Lâm Việt Thịnh, “Anh ơi, anh có bị thương không, có đau không?”



Lâm Việt Thịnh xoa xoa đầu Thanh: “Đừng khóc, không sao mà, anh không sợ đau.”



Tuy hai người là anh em sinh đôi, nhưng Thanh lại yếu đuối hơn hắn rất nhiều.



Mẹ hắn là một họa xĩ xưởng sơn, thu nhập không cao, miễn cưởng có thể để hai anh em không bị đói.



Nhưng cũng không còn cách nào khác, bọn họ không biết ba là ai, trong cuộc sống nghèo khổ này, chỉ có tình thân là thứ quý báu nhất.



Thanh có gì cũng không nỡ ăn, thường để dành cho Lâm Việt Thịnh ăn.



“Anh ơi, anh uống bình sữa này đi.”



Lâm Việt Thịnh đẩy lại, “Đây là phần của em, em uống đi.”



Thanh lắc đầu, làm vẻ ngán ngẩm, “Em ghét sữa, uống cứ tanh tanh.”



Lâm Việt Thịnh không chịu uống, Thanh chỉ còn cách nghiêng bình nói: “Anh không uống thế em đổ hết đi, mùi khó ngửi quá.”



Sữa đúng là hơi có vị tanh, nhưng đây là vị Lâm Việt Thịnh thích.



Nhìn thấy em gái định đổ đi, Lâm Việt Thịnh chỉ còn cách uống hết.
Lâm Việt Thịnh trừng mắt nhìn cô, “Ai nói không làm đại ca, lúc đó tôi chính là đại ca của đám nhóc ở con đường này, ai dám chống đối tôi?”



Ký ức vẫn rõ ràng như thế, chỉ là người năm đó đã không còn nữa.



“Đi thôi, chúng ta về đi.”



Tâm trạng Quách Thanh Tú đã thoải mái hơn rất nhiều, “Em muốn đi mua đồ, anh đi với em nhé?”



“Được.”



Dù sao cũng sắp hết ngày rồi, thời gian còn lại ở bên cô ấy vậy.



Lúc qua đường, Lâm Việt Thịnh nắm chặt tay Quách Thanh Tú, có lẽ hắn nhìn thấy hình bóng của Thanh qua cô.



Rất khó tưởng tượng, người đàn ông như Lâm Việt Thịnh lại đi mua đồ cùng phụ nữ.



Hai người nắm tay cùng đi, trông rất ngọt ngào và hạnh phúc.



“Em muốn mua gì?” Lâm Việt Thịnh nhìn cô hỏi.



Cô gái này vừa vào trung tâm thương mại đã kéo hắn vào quầy bán đồ cho trẻ sơ sinh, có phải đầu cô bị nhúng nước không?



Lâm Việt Thịnh thấy kỳ lạ nhưng vẫn bị Quách Thanh Tú kéo theo.



Lâm Việt Thịnh vừa đẩy xe mua đồ, vừa nhìn Quách Thanh Tú



Quách Thanh Tú mắt sáng lên nhìn đồ dùng cho trẻ em trên kệ, khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ.



Ôi trời ơi, đây đều là những thứ cô thích.



Giường em bé dễ thương, chăn nhỏ, gối nhỏ, quần áo nhỏ, tã, còn có đồ chơi dễ thương.



Quách Thanh Tú chạm vào những món đồ chơi nhiều màu sắc, mắt không thể dứt ra khỏi chúng.



“Quách Thanh Tú, đừng nói em muốn làm con nít nhé, sao lại thích mấy thứ của con nít thế này.”



Quách Thanh Tú quay đầu trừng mắt nhìn Lâm Việt Thịnh, “Em không mua, nhìn thôi không được sao?”



Lâm Việt Thịnh phải đứng lì một chỗ như chịu cực hình, hắn nhìn Quách Thanh Tú giống như con bướm bay hết chỗ này tới chỗ khác.



Cô ấy dường như rất thích thú, nhưng hắn hoàn toàn không hiểu tại sao.



Sớm biết như thế hắn đã không tới đây, ở bên ngoài còn mua được ít đồ...



“Lâm Việt Thịnh, anh xem, con vịt này dễ thương chưa này?”



Quách Thanh Tú cầm lấy một con vịt nhỏ màu vàng bóp bóp, thứ đồ chơi này còn có thể kêu ra tiếng.



Đáp lại nụ cười hưng phấn của cô, Lâm Việt Thịnh cau mày chán nản.



“Chỉ là một thứ vớ vẩn thôi.”