Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
Chương 125 : Nhặt được đứa bé bị bỏ rơi
Ngày đăng: 16:28 19/04/20
“Này, Lâm Việt Thịnh, anh có biết kiến thức cơ bản không đấy hả, mấy thứ này để thả vào trong chậu tắm của em bé đó.”
“Thả vào chậu tắm làm gì? Lâm Việt Thịnh đột nhiên đùa ác: “Chẳng lẽ là để tăng tình thú? Quách Thanh Tú, em sẽ không dung tục như vậy đó chứ?”
Quách Thanh Tú trừng mắt nhìn Lâm Việt Thịnh: “Anh mới dung tục, đây là đồ cho em bé tắm, không phải cho người lớn. Thôi thôi, anh không hiểu đâu.”
Lâm Việt Thịnh không hiểu lời Quách Thanh Tú nói lắm, một lát sau, cô lại cầm một đôi giày em bé rất đáng yêu chạy tới.
Đôi giày có hình chim non đang tức giận, trông vô cùng dễ thương.
“Đôi giày này có đẹp không?”
Lâm Việt Thịnh xoa cằm, liếc cô một cái: “Hẳn là chân em không vừa đâu.”
“Em mua cho em bé đi mà!”
Lâm Việt Thịnh chịu hết nổi nói: “Em đang thử thách tính nhẫn nại của tôi đó à?”
Cô gái này bày trò khỉ gì thế, rõ ràng anh cùng cô chơi game xả stress rồi mà, sao vẫn còn làm loạn vậy?
Giờ còn chưa có em bé, sao lại chạy đến cửa hàng bán đồ trẻ em lên cơn vậy?
Lời Lâm Việt Thịnh làm Quách Thanh Tú hơi tức giận, người đàn ông này thật là vô tâm, tương lai làm sao làm ba chứ?
Lâm Việt Thịnh thấy Quách Thanh Tú mất hứng liền bước lên ôm cô vào lòng: “Cưng à, hay là chúng ta về nhà chơi, xem xem trong bồn tắm còn thiếu cái gì...”
Câu nói ám chỉ sâu xa này làm gương mặt nhỏ nhắn của Quách Thanh Tú phút chốc đỏ bừng.
“Anh chỉ biết giở trò lưu manh thôi, còn lâu em mới về!”
“Tôi hứa sẽ không giở trò lưu manh...”
Lúc hai người đang quấn quýt, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc của trẻ con ở một góc nào đó truyền đến.
Quách Thanh Tú giật mình: “Nghe đi, có tiếng trẻ con khóc.”
Tiếng khóc khe khẽ như thể vang lên từ đáy lòng, khiến cô cảm thấy như con mình đang khóc vậy.
Lâm Việt Thịnh dừng tay, chăm chú lắng nghe, nhưng không nghe thấy bất cứ âm thanh nào.
“Được, vậy em trông nó một mình đi, anh có chuyện đi trước đây.”
Thời gian của tổng giám đốc Lâm vô cùng quý báu, mỗi phút có cả triệu đơn hàng...
Ai muốn phí thời gian với một thằng nhóc ranh chứ.
Hai người đang tranh cãi, đột nhiên cậu bé kéo góc áo của Quách Thanh Tú, nhỏ giọng gọi: “Mẹ...”
Một tiếng gọi này quá kinh hãi, Quách Thanh Tú vô thức nhìn xung quanh, nhưng ngoài cô là nữ ra thì không còn ai khác.
Lâm Việt Thịnh nhướng mày chuẩn bị lên tiếng, cậu bé lại kéo góc áo hắn mà gọi: “Ba!”
Lần này Lâm Việt Thịnh như bị sét đánh trúng, vẻ mặt anh kinh ngạc không thôi.
Quách Thanh Tú thấy cậu bé nhìn chằm chằm vào que kem sắp chảy ra trong tay cô, bèn vội vàng đưa que kem trong tay cho bé: “Ăn đi, chúng ta qua bên đó chờ.”
Cậu bé vậy mà không khóc nữa, ngoan ngoãn đi theo Quách Thanh Tú.
Lâm Việt Thịnh cười trên nỗi đau của người khác: “Anh đã nói là thiểu năng rồi mà, em còn không tin. Xem đi, đến cả ba mẹ mình cũng không rõ.”
Quách Thanh Tú ranh mãnh cười: “Không chừng là hạt giống của anh đấy.”
Lâm Việt Thịnh véo cằm cô, cả giận nói: “Muốn chết phải không?”
Tuy hắn phong lưu nhưng vẫn rất biết quý trọng nòi giống của mình, trước giờ chưa từng lãng phí lung tung.
Năm xưa ba hắn phong lưu bên ngoài để lại hạt giống, hại hắn, Thanh và mẹ phải đau khổ cả đời. Sai lầm này hắn sẽ không bao giờ mắc phải.
Đến khi cậu bé ăn xong hai que kem, bọn họ vẫn chưa thấy ba mẹ bé đến nhận, trời cũng tối rồi.
Bên chăm sóc khách hàng cũng không tim được chứng cứ nào hữu dụng.
“Thế này đi, chúng tôi mang thằng bé về nhà trước, chỗ mọi người có tin tức gì thì liên lạc với tôi, đây là số điện thoại của tôi.” Quách Thanh Tú viết số điện thoại của mình cho giám đốc siêu thị.
Vẻ mặt Lâm Việt Thịnh thay đổi: “Này, Quách Thanh Tú, em điên rồi à? Chỗ chúng ta đâu phải là tổ chức thu nhận kẻ lang thang đâu, đưa nó đền đồn cảnh sát không được sao?”
“Đồn cảnh sát cũng là người mà thôi. Anh xem thằng bé đáng thương thế này, khó khăn lắm mới quen thân với chúng ta. Nếu đưa nó đến đồn cảnh sát xa lại, nó nhất định sẽ sợ hãi. Chúng ta hãy thu nhận nó đi!”