Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 126 : Tiểu lên xe tổng giám đốc

Ngày đăng: 16:28 19/04/20


Không chịu nổi sự năn nỉ của người đẹp, Lâm Việt Thịnh đành phải đồng ý.



Nhưng khi thằng nhóc này lên xe rồi, Lâm Việt Thịnh mới bắt đầu hối hận.



“Á!!”



Quách Thanh Tú ngồi ở ghế sau chơi trò chơi với cậu bé, bỗng cô cảm nhận được một dòng nước ấm nóng liền hoảng hốt hét lên một tiếng.



Lâm Việt Thịnh phanh xe lại, quay đầu nhìn cô: “Sao thế?”



“Hình... hình như tiểu ra rồi...”



Lâm Việt Thịnh lại bùng cháy. Trời ạ, lại có người dám tiểu ra xe hắn. Phải biếc rằng chiếc thể thao Ferrari của hắn mới mua không lâu.



“Anh đã nói rồi mà, thằng bé này đầu óc có vấn đề...”



“Em nghĩ là do bé kem nhiều quá, lại thêm tâm lý sợ hãi, thôi chúng ta mau về nhà đi!”



Chiếc xe tăng tốc chạy vút về nhà.



Quách Thanh Tú đưa một đứa bé về khiến cho cả biệt thự chấn động, mọi người nhao nhao đến xem.



Sau khi Quách Thanh Tú thay quần áo xong, cô liền cho Lê Hùng Việt đến cửa hàng quần áo trẻ em gần đây mua cho cậu nhóc kia hai bộ đồ mới.



Lâm Việt Thịnh dường như vô cùng tức giận, vừa vào nhà đã mặc kệ Quách Thanh Tú đi vào phòng đóng cửa lại.



Dì Nguyễn thấy bé trai này thì cứ nhìn tới nhìn lui, lát sau mới nghi ngờ hỏi: “Đây là con ai vậy?”



Nghe ý thì hẳn là bà tưởng bé là con của cậu ba ở bên ngoài.



Quách Thanh Tú che miệng cười trộm: “Nhặt được ạ.”



“Nhặt? Thời buổi này có thể nhặt được trẻ con nữa à, thật là hiếm thấy...” Đúng lúc Lâm Thanh Tùng ở ngoài về, toàn thân anh ta đầy mùi rượu. Anh ta đi về phía cậu bé, nhìn trái nhìn phải rồi lắc đầu: “Không giống của thằng ba, không phải của cô đó chứ?”



“Ha ha! Em làm sao có thể sinh được đứa con lớn thế này chứ.”



“Vậy thì lạ quá, thằng ba cho phép cô đưa trẻ con về à.”



Lâm Thanh Tùng nhún vai, trong ấn tượng của anh ta, thằng ba không phải là người tốt tính gì, nó sẽ không chịu làm mấy chuyện khổ sai trông trẻ thế này đâu.




Quách Thanh Tú bưng đĩa bánh gato, cố ý lượn một vòng trước mặt Lâm Việt Thịnh, sau đó đi ra ngoài.



Khóe mắt cô liếc thấy Lâm Việt Thịnh đang chơi game, trên màn hình toàn là máu me be bét.



Quả nhiên là lại trút giận, mỗi lần hắn chơi game có nghĩa là hắn đang tức giận, vô cùng vô cùng tức giận.



Nghe Quách Thanh Tú nói vậy, Lâm Việt Thịnh giơ tay ngăn cản, kéo Quách Thanh Tú qua hung dữ uy hiếp: “Em dám!”



“Hì hì, thì anh không ăn chẳng phải là lãng phí à?”



Quách Thanh Tú thấy hắn trúng kế, trong lòng như nở hoa.



“Hừ, còn lâu mới cho thằng nhãi kia được lợi...” Lâm Việt Thịnh lấy một miếng bánh gato cắn miếng to.



Quách Thanh Tú dịu dàng ngồi bên cạnh hắn, nhỏ giọng hỏi: “Anh ghét trẻ con đến vậy à?”



“Vừa thúi vừa bẩn vừa ầm ĩ, đương nhiên không thích...” Lâm Việt Thịnh cau mày nói.



Quách Thanh Tú hơi ngừng một chút, bình tĩnh hỏi: “Nếu là con của chúng ta thì anh có thích không?”



Lâm Việt Thịnh đột nhiên dừng lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Quách Thanh Tú hồi lâu: “Đầu em bị úng nước à, rõ ràng là con của người khác, sao có thể coi như của mình?”



Quách Thanh Tú đập tay hắn một cái: “Em nói là nếu, nếu chúng ta có con, liệu anh có ghét nó không?”



Lúc Quách Thanh Tú nói câu này vẻ mặt đã như sắp khóc, cái tên đàn ông vô tâm này, hắn thật sự không muốn có con sao?



Lâm Việt Thịnh lại tự nhiên ăn bánh gato: “Nếu là con của chúng ta thì đương nhiên tôi sẽ thương nó. Với điều kiện nó không được quấy rối em...”



Nếu là con của chúng ta thì đương nhiên anh sẽ thương nó. Nhưng mà sẽ thương chừng nào? Quách Thanh Tú hơi ngơ ngẩn.



Lâm Việt Thịnh tất nhiên không nhận ra tâm tư của Quách Thanh Tú, ăn bánh ngọt xong, thấy bộ mặt sầu thảm của cô, hắn liền kéo cô vào lòng.



Hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô: “Cưng à, có phải em muốn sinh con rồi không? Hay là chúng ta bắt đầu kế hoạch sinh con luôn nhé?”



“Ai, ai nói em muốn sinh con...” Quách Thanh Tú vùng vẫy muốn né ra, Lâm Việt Thịnh lại đang nổi hứng, bèn đè cô lên sô pha.



“Chúng ta còn chưa làm ở phòng làm việc đâu, em có muốn thử không...” Đôi mắt đẹp đẽ của Lâm Việt Thịnh đã dấy lên lửa dục.