Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 127 : Cậu bé hờn dỗi

Ngày đăng: 16:28 19/04/20


Ngón tay thon dài của Lâm Việt Thịnh nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi Quách Thanh Tú, hơi thở của hắn trở nên dồn dập nhuốm đầy lửa dục.



Quách Thanh Tú khẽ rên rỉ từng tiếng đứt quãng: “Đừng ở chỗ này...”



Lâm Việt Thịnh vén quần áo Quách Thanh Tú lên, nhẹ nhàng hôn từ phần bụng bằng phẳng trơn nhẵn của cô lên phía trên.



“Ưm... Anh có thích con của chúng ta không?” Giọng Quách Thanh Tú nghe mơ hồ không rõ.



Một cảm xúc vui thích mãnh liệt từ nơi nào đó trên thân thể khuếch tán như gợn nước lăn tăn.



Người Quách Thanh Tú khẽ run: “Nhẹ thôi...”



Ý thức càng lúc càng trở nên mơ hồ, cơ thể cao lớn của Lâm Việt Thịnh đè lên người Quách Thanh Tú, dường như hắn bắt đầu không thích những thân mật nho nhỏ này nữa, hắn mạnh mẽ tách chân cô ra.



“Cô Quách, cô Quách...” Một loạt tiếng gõ cửa dồn dập từ bên ngoàitruyền đến.



Lâm Việt Thịnh vô cùng khó chịu, dì Nguyễn này đang làm cái gì vậy? Nửa đêm nửa hôm còn chạy tới gõ cửa ầm ầm như trời sập thế nhỉ.



Quách Thanh Tú cũng chẳng quan tâm đến Lâm Việt Thịnh nữa, cứ thế chỉnh lại quần áo rồi đi đến cửa phòng. Cô mở cửa ra, dì Nguyễn đang lo lắng đứng trước cửa.



“Cô Quách, cậu ba, xin lỗi muộn thế này còn quấy rầy cô cậu, nhưng đứa bé cứ khócđòi mẹ mãi không thôi, tôi dỗ thế nào cũng không được, nó khóc sắp khàn cả tiếng rồi, tôi sợ nhỡ xảy ra chuyện gì nên tới báo cô cậu.”



Dì Nguyễn sợ đến luống cuống chân tay, Lâm Việt Thịnh lạnh lùng nói: “Còn khóc nữa thì ném xuống đi.”



Quách Thanh Tú liếc nhìn hắn rồi cười nói: “Anh ngủ trước đi, em sẽ quay lại ngay.”



Lâm Việt Thịnh đang trong cơn hứng, thấy Quách Thanh Tú định đi bèn đưa tay níu lại: “Này em...” Hắn còn chưa thỏa mãn mà.



Lâm Việt Thịnh nhìn chằm chằm bóng lưng Quách Thanh Tú, hắnsắp phun ra lửa tới nơi rồi. Cô nàng này làm gì vậy, đối xử với một đứa bé không quen còn tốt hơn hắn, thật vô lương tâm.
“Lâm Việt Thịnh, có phải anh cũng rất thích trẻ con hay không?” Quách Thanh Tú ôm cổ Lâm Việt Thịnh, cái đầu nhỏ lắc lư, mỉm cười nhìn hắn với ánh mắt cuốn hút.



“Em định dụ dỗ gì thế? Có trẻ con phiền lắm.” Lâm Việt Thịnh như không quá hứng thú, đẩy Quách Thanh Tú ra, đi đếnghế sô phangồi xuống.



Điện thoại Quách Thanh Tú bỗng đổ chuông, cô liền bắt máy.



“Thanh Tú, mấy ngày nay cậu sao rồi?”



Thấy Lâm Việt Thịnh đang nhìn mình, cô bèn giơ điện thoai lên, cười nói: “Điện thoại của Quyên Quyên này.”



Lâm Việt Thịnh quay đầu đi, không nhìn cô nữa.



Quách Thanh Tú cầm điện thoại di động ra ngoài phòng khách buôn chuyện: “Ha ha, Quyên Quyên, tớ vẫn khỏe. Hôm nọ tớ nhặt được một cậu béđáng yêu lắm. Cậu không biết khuôn mặt non mềm của nó đâu, yêu quá đi.”



“Không phải chứ, số cậu may thế, ngay cả trẻ con cũng có thể nhặt được...”



“Ừ, mới được mẹ đón đi rồi. Đúng rồi Quyên Quyên, cậu tìm tớ làm gì?”



“À, cậu có rảnh không tối đi ăn uống nhé?”



“Ồ, cậu nhặt được tiền sao mà tốt bụng rủ tớ đi ăn?”



“Nể mặt người ta đi chứ người đẹp Quách. Tớ biết bây giờ cậu đang quang vinh trèo lên vị trí cô chủ nhà họ Lâm, sau này muốn mời cậu ăn cơm phải nói trước xếp hàng phải không?”



“Bớt nói nhảm, ở đâu?”



Lê Quyên Quyên báo địa điểm và thời gian, Quách Thanh Tú đáp ừ rồi tắt máy. Cô cất điện thoại quay vào phòng khách. Mới ban nãy còn nhìn thấy Lâm Việt Thịnh ngồi trên sô pha, giờ nháy mắt đã không thấy bóng người đâu.