Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 139 : Rốt cuộc cô đi với tôi hay đi với anh ta

Ngày đăng: 16:28 19/04/20


Lâm Việt Thịnh giận đến mức mất lí trí mà quên rằng đây là đồn cảnh sát, hắn chỉ muốn đánh cho Tăng Thanh Hải không thể đứng dậy.



Tăng Thanh Hải cũng không phải kẻ ngu, anh nhanh chóng tránh cú đấm của Lâm Việt Thịnh, lùi lại vài bước rồi hét lên.



Cảnh sát lập tức chạy qua, giữ chặt Lâm Việt Thịnh.



Quách Thanh Tú ngơ ngẩn đứng dựa vào tường, nhìn hai người đàn ông cao to đang lao vào nhau.



“Bỏ tôi ra...” Lâm Việt Thịnh giãy dụa, hắn quát lên với Quách Thanh Tú: “Quách Thanh Tú, đồ chết tiệt nhà cô rốt cuộc đê tiện đến mức nào đây? Ở cùng nó khiến cô thoải mái thế sao? Nhân lúc tôi không có ở nhà liền chim chuột cùng nó...”



Khóe mắt Quách Thanh Tú đong đầy nước mắt cứ thế tuôn ra, cô bỗng ôm mặt chạy nhanh ra ngoài.



Ánh mắt Tăng Thanh Hải có ý cười, khóe miệng nhếch lên, “Lâm Việt Thịnh, anh đừng quá đắc ý.”



Nói xong quay người đuổi theo Quách Thanh Tú, “Thanh Tú...”



Cảnh sát thả Lâm Việt Thịnh ra, Lê Hùng Việt vội vàng hỏi: “Cậu ba, có cần đuổi theo cô Quách không?”



Lâm Việt Thịnh đang trong cơn điên, “Không cần quan tâm đến cô ta, cô ta thích đi theo ai thì đi!”



Hắn tức giận đấm mạnh vào tường.



Đau, đau đến tận xương, chết tiệt, sao ông đây lại bất lực như vậy chứ, vậy mà hết lần này đến lần khác để một con đàn bà lừa gạt, phản bội, vậy mà vẫn còn nghĩ mọi cách để có được cô ta...



Tăng Thanh Hải đuổi theo Quách Thanh Tú, sau đó mãi mới đuổi kịp ngăn cản cô trên đường lớn, Tăng Thanh Hải vừa thở dốc vừa nói, “Thanh Tú, đưng chạy lung tung như vậy, bây giờ em không được ở một mình, trong bụng vẫn còn đứa nhỏ, nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm thế nào?”



Quách Thanh Tú buồn bã cúi gằm mặt, những giọt lệ tuôn trào như mưa mãi mà không lau hết được.



“Thanh Tú, em nói gì đi, đừng dọa anh được không?”



Tăng Thanh Hải căng thẳng đi theo sau, không ngừng nói chuyện với cô.



Nhưng Quách Thanh Tú chỉ khóc mà không nói gì.



Quách Thanh Tú, đồ chết tiệt nhà cô rốt cuộc đê tiện đến mức nào đây?



Giọng nói của Lâm Việt Thịnh giống như ma ám điên cuồng gào thét bên tai cô, cô bịt tai lại không muốn nghe tiếng hắn nữa.


Tăng Thanh Hải đưa tay kéo Lâm Việt Thịnh, “Đừng hét nữa, cô ấy sợ, nếu anh cứ tiếp tục như vật, chỉ khiến cô ấy càng sợ hơn thôi. Đông người như vậy, anh có thể giữ lại chút tự trọng cho cô ấy được không?”



Âm thanh từ tốn, vôn cùng điềm đạm, Lâm Việt Thịnh đột nhiên quay người, đấm thẳng vào mặt Tăng Thanh Hải.



Tăng Thanh Hải không né tránh, khuôn mặt tuấn tú vẫn mỉm cười nhìn hắn.



Nắm đấm của Lâm Việt Thịnh chưa đánh tới đã buông tay, hắn nhìn Quách Thanh Tú một lúc, sau đó đóng cửa xe lại.



“Chúng ta qua bên kia nói chuyện được không? Anh lái xe vào lề đường, để những người kia tản đi!”



Lâm Việt Thịnh lạnh lùng nhìn anh, sau đó lấy chìa khóa trong tay ra, vất cho tên cảnh sát nhát gan.



Cảnh sát như được trút bỏ gánh nặng, lập tức đi lái xe tấp vào lề đường, cuối cùng cũng khai thông được con đường.



Lát sau, Tăng Thanh Hải mở cửa ngồi vào xe.



Quách Thanh Tú ngẩng đầu, bỏ kính râm ra, mặt cô nhợt nhạt đầy yếu ớt.



Cô nhìn thấy sắc mặt Lâm Việt Thịnh tối sầm, hắn đứng bên đường nhìn chằm chằm cô.



“Thanh Tú, anh chuẩn bị lái xe, em ngồi vững vào...”



“Ừ...” Quách Thanh Tú nhẹ ừ một tiếng, xe tiến về phía trước, bóng dáng Lâm Việt Thịnh dần dần biến mất sau xe.



“Anh ta, đồng ý cho em đi cùng anh sao?”



Tăng Thanh Hải mỉm cười, cầm lái chắc chắn, “Ừ, đồng ý rồi, nhưng mai phải đưa em về.”



“Anh thuyết phục anh ta bằng cách nào vậy?”



“Ừm, không khó như em tưởng tượng...”



Khuôn mặt Tăng Thanh Hải mang theo nụ cười chiến thắng, muốn làm một người chuyển ý không khó, chỉ cần biết nhược điểm của hắn.



Mà nhược điểm lớn nhất của Lâm Việt Thịnh chính là Quách Thanh Tú, vì Quách Thanh Tú mà hắn dần dần mất đi sức phán đoán và lý trí, thậm chí phát điên...



Có điều, đây không phải chuyện Tăng Thanh Hải cần lo lắng, anh chỉ cần có được Quách Thanh Tú là đủ rồi.