Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 140 : Anh và em

Ngày đăng: 16:28 19/04/20


Tăng Thanh Hải quả thực giữ lời hứa, sau khi đưa Quách Thanh Tú về nhà, anh đã mời Lê Quyên Quyên đến. Anh biết rõ, nếu hai người ở riêng với nhau sẽ khiến cho Quách Thanh Tú càng thêm căng thẳng.



Trong phòng khách của nhà họ Tăng, Lê Quyên Quyên và Quách Thanh Tú đang ngồi nói chuyện trên sofa.



Tăng Thanh Hải thì đang bận bịu: “Thanh Tú, tối nay anh sẽ tự xuống bếp để làm món sườn xào chua ngọt mà em thích nhé, còn có món cá cay nữa…”. Ở nhà hàng Tây hôm nay, Quách Thanh Tú dường như không động đến dao nĩa, đương nhiên trong lòng Tăng Thanh Hải lo lắng cho cô.



“Được đó, không ngờ là em cũng có may mắn được thưởng thức món ăn do chính tay cậu chủ nhà họ Tăng làm…”



Quách Thanh Tú chỉ khẽ cười, không nói gì.



Trong phòng khách chỉ còn lại Quách Thanh Tú và Lê Quyên Quyên.



Lê Quyên Quyên cảm thán: “Oa, phòng khách nhà họ Tăng còn lớn gấp đôi cả căn nhà của tớ, quả đúng là người có tiền, quá là xa xỉ rồi. Vả lại chỉ có một mình anh ấy ở nữa chứ.”



“Có khoa trương đến vậy không? Ngày trước, ba mẹ anh ấy đều sống ở đây.” Quách Thanh Tú bình thản nói.



Nếu Lê Quyên Quyên mà đến nhà Lâm Việt Thịnh thì còn tán thán nhiều hơn.



“À, Thanh Tú, cậu với Lâm Việt Thịnh lại cãi nhau à?”



Theo suy luận của Lê Quyên Quyên, nếu hai người họ không cãi nhau thì chắc chắn Quách Thanh Tú sẽ không chạy đến nhà của Tăng Thanh Hải thế này.



Hơn nữa, lúc Tăng Thanh Hải gọi điện thoại cho cô, cách nói chuyện rất uyển chuyển, như thể sợ Lê Quyên Quyên sẽ giận không chịu đến vậy.



Quách Thanh Tú khổ não nhíu mày lại: “Quyên Quyên, chắc tớ sẽ chia tay với Lâm Việt Thịnh.”



“Hả… có phải tên khốn đó lại ăn hiếp cậu không? Lần sau mà để tớ gặp hắn, kiểu gì tớ cũng phải chỉnh đốn lại hắn. Tên khốn này sao cứ ăn hiếp Thanh Tú nhà mình hoài thế, đúng là không biết điều mà. Cô gái xinh đẹp, dịu dàng như Thanh Tú nhà mình mà hắn lại không biết quý trọng…”



“Được rồi, được rồi, dừng…” Vẻ hùng hồn của Lê Quyên Quyên chọc cho Quách Thanh Tú cười lăn lộn.



“Không phải như cậu nghĩ đâu. Dù tính tình Lâm Việt Thịnh hơi xấu một chút, nhưng bây giờ anh ta sẽ không đánh tớ. Tớ đang mang thai, hơn nữa anh ta còn thương đứa nhỏ nữa…”



“Thế thì tại sao cậu lại muốn chia tay?” Lê Quyên Quyên hỏi thẳng, cô rất muốn biết rõ nguyên nhân.



“Ừm, vì nhà họ Quách của tớ và nhà họ Lâm có mối thù truyền kiếp.”



“Mối thù truyền kiếp? Bây giờ là thời đại nào rồi, ai còn quan tâm đến chuyện đó nữa? Vả lại, không phải ba cậu vẫn còn sống đó sao? Bảo ông ấy đi gánh cái hậu quả này đi, liên quan quái gì đến cậu?” Lê Quyên Quyên nói xong, gãi đầu: “À không, thời cổ không phải thịnh hành cái kiểu hòa thân hay sao? Hai nước đối địch với nhau, họ lại cho con gái của hoàng đế đi hòa thân để xoa dịu mối quan hệ căng thẳng giữa hai bên, sau đó cả hai nước đều trở lại yên bình đúng không? Sau khi cậu gả cho Lâm Việt Thịnh, rồi lại sinh cho anh ta một cậu con trai, không phải hai bên sẽ hòa hảo sao? Mối thù truyền kiếp cũng xóa bỏ, như thế tốt biết bao nhờ?”



Kiểu giải thích của Lê Quyên Quyên khiến Quách Thanh Tú dở khóc dở cười.



“Cậu nói đúng, tớ cũng hi vọng có chuyện tốt này xảy ra. Nhưng hình như ba của Lâm Việt Thịnh không thích tớ.”




Mọi người lúc này mới chậm rãi ngồi xuống, Tăng Thanh Hải ân cần đưa nước dâu tây qua.



Anh đưa cho Quách Thanh Tú trước: “Ưu tiên mẹ em bé trước nha, các em đừng ghen tỵ nhé!” Tăng Thanh Hải mỉm cười nói.



Lê Quyên Quyên nhún vai. Nụ cười trên gương mặt Lý Vi Vi có hơi cứng đờ, nhưng vẻ mặt này rất nhanh đã biến mất.



Cô ta không thể tức giận được, có gì mà phải tức giận cơ chứ! Quách Thanh Tú có thế nào cũng chỉ là em gái của Tăng Thanh Hải mà thôi.



Hơn nữa, cô ấy còn đang mang thai con của Lâm Việt Thịnh nữa.



Anh Hải sớm muộn gì cũng là của cô, không cần phải gấp gáp. Cô không thể nóng vội mà phải từ từ.



“Anh Hải, hôm nay em nhìn thấy một mặt khóa trường mệnh rất đẹp ở hiệu Kim Lục Phúc. Chúng ta đi mua tặng cho con của Thanh Tú được không anh?” Lý Vi Vi đề nghị.



Tăng Thanh Hải lập tức tán thành: “Được đấy! Xem ra vẫn là em có mắt thẩm mỹ.”



Chỉ một câu tán thưởng tiện miệng của Tăng Thanh Hải cũng khiến Lý Vi Vi như được ăn kẹo ngọt, tâm trạng cô rất vui vẻ.



“Thật ra còn các loại lắc tay nhỏ nữa, chúng ta ăn cơm xong đi xem đi!”



Nhắc đến đứa trẻ, tâm trạng của Quách Thanh Tú cũng rất tốt: “Bây giờ bé vẫn chưa ra đời mà, có sớm quá không?”



“Không sớm, không sớm. Bây giờ không chuẩn bị dần đi, đợi sinh rồi thì không kịp đâu đấy.” Lý Vi Vi vội vàng bổ sung.



Cô ta ăn một miếng thức ăn rồi ra sức uống thức uống.



Không bao lâu sau, cả gương mặt của cô ta đỏ ửng lên, đến mũi cũng đỏ, rồi còn không ngừng chảy nước mắt nữa.



Món mà Tăng Thanh Hải làm quá cay…



“Vi Vi, anh nhớ em không thích ăn cay mà, em ăn như vậy không có vấn đề gì chứ? Có cần anh gọi giúp em đồ ăn bên ngoài đến không?” Tăng Thanh Hải khó hiểu nhìn Lý Vi Vi, anh nhớ có một lần cô ăn cay, ngày hôm sau lập tức nổi mụn, còn mọc lù lù ngay trên trán rất dễ thấy nữa, cô ấy nói là mình không thể ăn cay.



“Dạ, không cần phiền phức thế đâu ạ! Em không sao, thật ra chỉ là hơi cay chút thôi…”



Lý Vi Vi nói xong, sau đó rót thẳng nước dâu tây vào trong miệng.



“Thanh Tú, em thấy thế nào?”



Quách Thanh Tú lại ăn rất ngon miệng: “Hi hi, ngon lắm ạ. Lâu lắm rồi em không được ăn những món vừa miệng như vậy.”